“Gặp… gặp quỷ rồi.” Lâm Diệp nhìn người trước mặt, hai tay run lẩy bẩy, đánh lệch cả nồi thuốc đang sắc cho Hoàng thượng.
【Nàng không phải đã bị thiêu chết trong thiên lao sao? Sao lại xuất hiện ở đây?】
Lâm Tịch mỉm cười, nhẹ giọng giải thích nghi hoặc trong lòng ông: “Sư phụ, đừng sợ. Con chưa chết.”
Nàng dùng thuật đọc tâm vừa uy hiếp vừa dụ dỗ đám binh lính canh giữ Hoàng thành, rốt cuộc cũng khiến họ cho nàng vào cung.
Giữa canh ba tĩnh mịch, Lâm Tịch khoác áo thái giám, xuất hiện trước cửa dược phòng đã khiến sư phụ suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
“Không chết, ngươi còn quay về làm gì?” Lâm Diệp khom người nhặt mảnh vỡ rơi xuống đất.
Lâm Tịch bước tới giúp đỡ, đồng thời quỳ xuống cầu khẩn: “Sư phụ, xin người giúp con thêm một lần nữa. Lần này, con muốn diện thánh.”
“Muốn chết à.” Lâm Diệp liếc nàng một cái, nhét mảnh sứ vỡ vào tay nàng. “Ta chẳng thấy gì, chẳng biết gì.”
Dứt lời, ông rút từ người ra một viên thuốc, nuốt xong liền giả vờ ngất lịm.
Chiêu này quả nhiên lợi hại, từ nay có thể phủi sạch quan hệ, thoái thác rằng chẳng hay biết gì về việc Lâm Tịch trở lại cung.
Lâm Tịch hít nhẹ, mùi bạc hà mát lạnh phảng phất quanh chóp mũi, trên mặt đất còn lăn lóc vài viên hạt sen. Vừa vào cung, nàng đã nghe mấy cung nữ thì thầm về bệnh tình của Hoàng thượng: kể từ sau cái chết bất ngờ của Dao phi, Hoàng thượng đau đầu dữ dội không nguôi.
Nàng nhặt lại thang thuốc cũ, bắt tay sắc lại một nồi mới.
Sau đó đá nhẹ vào người sư phụ đang nằm “hôn mê bất tỉnh”, bất đắc dĩ thở dài.
Ánh đèn trong Sùng Minh điện sáng như ban ngày, hai hàng cung nữ thái giám đứng ngay ngắn hai bên cửa.
【Hoàng thượng bảy ngày chưa ngủ, người không ngủ, chúng ta cũng chẳng dám nhắm mắt. Thế này chẳng phải muốn chúng ta mệt chết sao.】
【Canh khuya lạnh lẽo, ta lại mang bệnh thấp khớp, gắng thêm nữa e đôi chân này chẳng dùng được mất.】
【Ngài ôm linh cữu Dao phi suốt bảy đêm rồi, chẳng lẽ cũng định đi theo nàng luôn sao?】
Nghe tiếng lòng của đám cung nhân, Lâm Tịch mới vỡ lẽ, hôm nay là thất đầu của Dao phi.
“Đứng lại! Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao?” Một thái giám bất ngờ ngăn nàng lại.
“Vương tổng quản, ta là dược đồng của Lâm thái y. Mang thuốc đặc trị chứng đau đầu đến trình Hoàng thượng.” Nàng cúi người thật thấp, lo sợ thái giám nhận ra thân phận thật của mình.
“Thang thuốc này lẽ ra phải do Lâm thái y tự mình đem đến, sao lại phái một tên dược đồng lén lút đến đây?” Vị tổng quản nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Lâm Tịch lấy thẻ bài của sư phụ từ bên hông ra, đưa tay moi bùn từ đế giày, bôi đen mặt mũi. Vốn dĩ nàng nghĩ trong cung chẳng mấy ai từng gặp qua mình, nên không định cải trang gì. Nào ngờ, tổng quản Vương thái giám, người quản lý tẩm điện Hoàng hậu, lại xuất hiện nơi đây.
Vương tổng quản cảnh giác ngẩng đầu nàng lên, vừa thấy mặt liền biến sắc: “Nha, từ đâu xuất hiện thứ dơ dáy thế này, không sợ dọa hỏng Hoàng thượng sao!”
“Lâm thái y đột nhiên tiêu chảy, đêm hôm thế này chẳng còn cách nào khác. Lại thêm hôm nay là đầu thất của Dao phi nương nương, Thái Y Cục ai nấy đều khiếp vía không dám ra ngoài. Không còn ai nên thứ bẩn thỉu này, mới phải làm chạy chân vặt.” Lâm Tịch không hề tỏ ý phẫn uất, thuận theo lời hắn mà đáp lại.
Nghe vậy, Vương tổng quản không nhịn được cười, đưa tay chỉ nàng: “Tiểu tử này miệng cũng lanh lợi đấy. Bệ hạ tâm tình không tốt, dâng thuốc xong liền lui.”
Lâm Tịch gật đầu, hít sâu một hơi rồi nhanh chân bước vào đại điện, rốt cuộc cũng vượt qua cửa ải này.
Hai bên điện đèn đuốc sáng trưng. Chính giữa đặt một cỗ quan tài gỗ nam sơn son thếp vàng, nắp vẫn còn chưa đóng.
Trước quan tài, một nam nhân vóc người thẳng tắp ngồi lặng, trong tay ôm cây trâm khắc hình hoa sen, khẽ nức nở. Ông không ngừng lẩm nhẩm: “Ái phi, an nghỉ nơi chín suối. Kẻ hạ độc nàng đã bị thiêu thành tro. Hẹn kiếp sau, lại được tương phùng.”
“Bịch!” Lâm Tịch quỳ sụp trước mặt Hoàng thượng: “Vi thần khấu kiến Hoàng thượng!”
Bất ngờ bị một dược đồng lạ mặt đánh vỡ không gian tịch mịch, Hoàng thượng hoảng hốt bật dậy.
【Từ đâu xuất hiện kẻ hèn mọn thế này, dám phá hỏng tang lễ ái phi! Phải đem hắn chôn cùng mới được!】
Hoàng thượng vừa mở miệng định hô người, đã bị Lâm Tịch nhanh tay quật ngã xuống đất.
Dù gì cũng là phận tử tù, nàng đành liều mạng một phen, đưa tay che miệng Hoàng thượng, thấp giọng cầu xin:
“Hoàng thượng, xin người nghe vi thần nói một lời! Thần đã từng chết một lần, nếu không muốn Dao phi nương nương mang oan khuất xuống cửu tuyền, xin cho thần một cơ hội giãi bày.”
Nghe nhắc đến Dao phi, ánh mắt Hoàng thượng dao động, thân thể thôi giãy giụa, khẽ gật đầu.
Lúc này, Lâm Tịch mới buông tay ra: “Thần chính là Lâm Tịch, kẻ bị hãm hại trong vụ án giết Dao phi. Thần liều chết chạy khỏi thiên lao, chỉ mong được quay về hoàng cung, minh oan cho chính mình!”
Hoàng thượng nghe vậy, trên mặt lộ vẻ hứng thú: “Lá gan ngươi không nhỏ! Được, để xem ngươi làm cách nào tự chứng trong sạch. Nếu khiến trẫm không tâm phục khẩu phục, lập tức xử trảm tại chỗ.”
Lâm Tịch hướng về quan tài dập đầu ba cái, miệng lẩm bẩm: “Dao phi nương nương, thứ lỗi cho kẻ mạo phạm.”
Nói xong, nàng xoay người chui vào quan tài, bắt đầu khám nghiệm thi thể Dao phi. Nàng dùng tay ấn nhẹ phần bụng, liền nghe thấy tiếng nước. Vùng yết hầu vẫn lưu lại dấu tích của máu khô.
Lâm Tịch lật thi thể Dao phi, rút tiểu đao cẩn thận rạch nhẹ vùng bụng. Quả nhiên, trong bụng nàng còn lưu giữ một thai nhi chưa thành hình. Nàng tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện phần đầu thai nhi đã sụp nát, xương sọ chồng lên nhau, hiển nhiên là đã chết lưu trong bụng mẹ.
Hài nhi còn sớm rời cõi đời hơn cả nàng ta. Kẻ hạ độc kia quả là lòng dạ độc ác, một mũi tên giết cả hai mạng.
Tiếc thay, nơi này không phải hiện đại. Những thứ như kiểm nghiệm hóa học hay xét nghiệm chất độc đều chẳng có, bằng không đã có thể định tính chuẩn xác hơn.
Lâm Tịch dùng vải trắng bọc kỹ thai thể, rồi đặt bên cạnh Dao phi, chắp tay trước ngực, lặng lẽ cầu mong mẫu tử an nghỉ nơi suối vàng.
Tiếp đó, nàng lấy ra hai cây ngân châm, một cây đâm vào thực quản Dao phi, cây còn lại châm vào vùng dạ dày.
Một lát sau, khi rút hai châm ra, cây châm nơi thực quản vẫn sáng nguyên, không chút đổi sắc. Nhưng cây châm ở dạ dày đã ngả màu đen rõ rệt.
Kiểm nghiệm hoàn tất, nàng bật người nhảy ra khỏi quan tài. Trông thấy Hoàng thượng mặt mày tái mét, nắm tay siết chặt, tựa như chỉ hận không thể xé xác nàng ngay tại chỗ.
Lâm Tịch vội dâng vật chứng, nghiêm giọng tấu: “Hoàng thượng minh giám. Thần đã đâm ngân châm vào hai bộ vị khác nhau trên thi thể Dao phi. Ngày người mất, chỉ nếm một viên nguyên tiêu đã trúng độc mà chết. Theo lý, thực quản đáng lẽ phải lưu lại độc tố. Nhưng ngân châm nơi đó lại không có chút phản ứng nào. Điều này chứng tỏ độc được hạ từ trước, chỉ là kẻ chủ mưu cố tình dàn dựng để mọi người chứng kiến Dao phi trúng độc ngã xuống ngay trước mặt.”
Nàng chưa dám nhắc tới cái thai, dù sao toàn bộ suy luận đều dựa trên kiến thức pháp y hiện đại. Nếu lỡ nói ra, không chừng sẽ bị chém thành trăm mảnh ngay trước long nhan.
【Tiểu ngự y này nói... nghe cũng có lý. Hôm đó ái phi trúng độc, ai nấy chỉ nghĩ là do điểm tâm. Không ai kiểm nghiệm thi thể.】
Đến lúc này, Lâm Tịch mới dám thở nhẹ một hơi. Khoảng cách giữa nàng và cái chết, lại xa thêm một bước.
Hoàng thượng nới lỏng tay, lạnh lùng phán: “Lâm Tịch, trong vòng bảy ngày, nếu điều tra rõ được hung thủ mưu hại ái phi, trẫm sẽ phong quan thăng chức cho ngươi. Nếu không, ngươi hãy theo ái phi mà tuẫn táng!”
Lâm Tịch vừa định mở miệng cò kè đôi câu, đã nghe thấy tiếng lòng Hoàng thượng:
【Nếu tên ngự y này còn dám xin thêm ngày nào, làm trễ ngày tốt chôn cất ái phi, trẫm sẽ lập tức chém hắn theo!】
Nàng lập tức cúi người: “Thần tuân chỉ.”
Lui ra khỏi đại điện, lòng Lâm Tịch vẫn thấp thỏm bất an, sợ Hoàng thượng sẽ rút kiếm chém nàng từ sau lưng. Dù sao đêm nay nàng cũng làm ra một chuyện kinh thiên động địa.
Về đến Dược phòng, nàng vừa kịp thấy sư phụ nằm đất bắt đầu tỉnh lại.
Lão xoa xoa gáy, càu nhàu: “Nghiệt đồ! Vi sư té xỉu mà ngươi chẳng biết đỡ ta ngồi dậy.”
“Người biết con sẽ bình an trở về?” Lâm Tịch kinh ngạc với vẻ điềm nhiên của ông.
“Ngày ngươi bước chân vào hoàng cung, ta đã biết rồi. Ngươi chưa hoàn thành việc cần làm thì tuyệt đối không dễ chết được đâu. Trời sắp sáng, mau thu xếp lại, lo chuyện Hoàng thượng giao đi.” Dứt lời, lão phủi phủi lớp bụi trên áo, nghênh ngang rời Dược phòng.
Lâm Tịch trố mắt đứng nhìn theo, lòng thầm nghi ngờ, không lẽ... sư phụ cũng biết thuật đọc tâm?
…
Trời dần rạng sáng. Mấy vì sao lẻ loi còn lơ lửng giữa tầng không, nhạt nhòa ánh sáng. Trong tiểu cư lặng lẽ, chợt vang lên từng trận kêu r.ên thống thiết:
"A a a! Tiết thần y, ngài làm đau ta quá!"
Lục Uyên nằm bẹp trên sập, tay chân rã rời, yếu ớt vùng vẫy cánh tay. Giờ khắc này, hắn chỉ mong có thể mê man tiếp đi, để tiếp tục đắm mình trong giấc mộng ôm tiên tử giữa vòng tay. Hương sen nhàn nhạt ấy vẫn phảng phất đâu đây, khiến lòng hắn ngẩn ngơ không nguôi. Hắn tin chắc rằng, đêm đại hỏa trong ngục ấy, chính là tiên tử sen kia đã cứu mạng mình.
Đáng tiếc, một châm của Tiết thần y đã đâm hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân cư nhiên quay về nơi mà cả đời này hắn không mong quay lại, lại còn nhìn thấy người mà hắn thà không thấy.
Tiểu cư Lãng Sơn, đối với hắn mà nói, chẳng khác gì ác mộng.
Lần đầu tiên trông thấy phụ thân sau bao năm, lại chính là lúc ông ta gầm lên đuổi hắn cút đi. Từ khi hắn bị giáng chức, chưa từng đặt chân trở lại nơi này, tất cả chỉ bởi một việc phụ thân không nên làm năm xưa.
Ai ngờ lần này, An Quốc công vừa gặp mặt đã khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa, chỉ cầu tận mắt thấy hắn bình an rồi muốn mắng gì cũng được, lại còn đích thân cho Trương ma ma, vú nuôi từ nhỏ, ở bên cạnh hầu hạ hắn.
Lục Uyên xoay đầu hỏi: “Trương ma ma, ta nhớ rõ trong ngục còn có một người bị giam cùng ta. Hắn hiện giờ thế nào rồi?”
Bất giác, hắn lại nhớ đến tiểu ngự y đã lén trộm ngọc bội của hắn đêm đó.
Bà lão đưa chén nước cho hắn, giọng điệu nặng nề: “Thế tử điện hạ, hắn là tử tù, đã sớm thiêu chết trong đại hỏa. Lúc Quốc công tìm được ngài, hắn đã hóa thành tro tàn rồi.”
Nghe xong, lòng Lục Uyên như có kim đâm, thoáng một cơn đau âm ỉ, hắn khẽ thở dài: “Vậy thì… thật đáng tiếc.”
“Còn có lòng đi thương tiếc người khác? Ngươi nhìn ngươi đi, toàn thân đầy thương tích!” Tiết thần y không khách khí vỗ mạnh lên lưng hắn.
“A! Ta… ta nào có thương tiếc gì tử tù ấy. Ta chỉ tiếc cái ngọc bội của ta bị hắn cuỗm mất!”
Lục Uyên vội vàng chối cãi, một mực khẳng định bản thân không hề quan tâm tới tên trộm ấy.
Trương ma ma nắm chặt tay hắn, nước mắt lưng tròng: “Thế tử à, ngài không vì mình thì cũng phải nghĩ tới phu nhân dưới suối vàng. Cả người ngài đầy thương tích thế này, phu nhân làm sao mà yên lòng?”
Nhắc tới mẫu thân, ánh mắt Lục Uyên tối lại, cúi đầu đầy áy náy: “Trương ma ma, ta sẽ quý trọng bản thân hơn. Ta muốn ăn bánh hoa mai bà làm.”
“Được! Điện hạ, lão nô lập tức đi làm.” Nói rồi, Trương ma ma vội vã rời khỏi phòng.
Hắn cố ý để bà rời đi, bởi Tiết thần y sắp lật người hắn lại để kiểm tra vết thương. Lưng hắn chằng chịt vết sẹo, nhìn vào cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, hắn không muốn để Trương ma ma thêm lo lắng.
Sau khi cẩn thận xem xét vết thương, Tiết thần y nhíu mày, giọng đầy kinh ngạc: “Là ai đã giúp ngươi xử lý thương tích vậy? Nếu không phải kịp thời cứu chữa, e là ngươi đã chẳng sống nổi qua hôm qua rồi.”
Nhắc đến người cứu mạng, ánh mắt Lục Uyên dần tối lại, giọng chậm rãi, như nhớ lại điều gì xa xăm: “Là một tiểu ngự y. Nghe nói là hung thủ hạ độc Dao phi nương nương. Trương ma ma vừa nói hắn đã chết trong vụ cháy rồi.”
“Ai u… Thật là đáng tiếc!” Tiết thần y vỗ vỗ lên áo, tiếc nuối thở dài.
Quả thật đáng tiếc. Nếu hắn không phải kẻ mang tội sát hại Dao phi, nói không chừng, hai người họ còn có thể kết giao làm bằng hữu. Tiết thần y cũng bắt đầu thấy quý mến sự thẳng thắn và cá tính cứng cỏi của tiểu tử kia.