Sáng sớm, Lâm Tịch cầm kiếm của Lục Uyên ngồi canh bên cạnh hắn. Nàng cảm thấy nơi này có điều kỳ quái, suốt một đêm không dám chợp mắt.
Lục Uyên lẩm bẩm vài tiếng, trông như người say rượu, từ trên giường bò dậy. Hắn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, vừa mở mắt đã thấy Lâm Tịch cảnh giác ôm chặt thanh kiếm của mình.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Huynh không biết đây là đâu sao?” Nàng có chút tức giận, nhớ lại cảnh hắn tối qua còn nắm tay phụ nữ trong thôn nhảy múa bên đống lửa, vui vẻ hết sức.
“Thùng thùng”, tiếng gõ cửa vang lên. Thôn trưởng Hà gia thôn đẩy cửa bước vào với gương mặt đầy ý cười, mang theo bữa sáng.
Lục Uyên vẫn đau đầu dữ dội, nhìn lão già trước mắt mà cảm thấy vô cùng xa lạ. Hắn chỉ tay hỏi: “Ngươi là ai?”
Thôn trưởng lập tức bước lên nắm lấy tay hắn: “Lục đại nhân, tối hôm qua chắc ngài uống say nên quên mất rồi.”
Hắn lắc đầu, cố nhìn thật kỹ người trước mắt.
Dần dần, khuôn mặt lão già trở nên rõ ràng, hắn cũng mỉm cười nắm lại tay ông ta: “Ta đúng là hồ đồ thật, đến cả thôn trưởng mà cũng không nhận ra.”
Lâm Tịch nghi hoặc nhìn hai người, cảm thấy hành động của Lục Uyên lúc này rất kỳ lạ.
Đáng tiếc nàng không biết y thuật, không thể xác định hắn có trúng độc hay không. Nhưng nàng biết nghiệm độc, liền lấy ngân châm ra đâm thử lên tay hắn, rút ra thì thấy ngân châm không đổi màu.
Lâm Tịch nghĩ có thể lần đầu đâm chưa trúng, nhân lúc hai người đang bắt tay, nàng liền như Dung ma ma phát điên, cầm ngân châm châm loạn lên người hắn.
“Ái da.” Lục Uyên thấy nàng hành động như phát điên, lập tức giữ lấy tay nàng, ánh mắt trở nên hung dữ, “Nàng nổi điên cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ.”
“Đúng thế, ngươi là tiểu nha đầu, lại dám châm chích Lục đại nhân?” Thôn trưởng bước lên giật lấy ngân châm trong tay nàng, cùng Lục Uyên đè nàng xuống đất.
“Ta...” Nàng nghẹn lời, ánh mắt nhìn về phía Lục Uyên, chỉ thấy hắn bây giờ chẳng khác nào biến thành một người khác. Việc cấp bách trước mắt là phải nghĩ cách thoát thân.
Đột nhiên linh quang lóe lên, nàng nhìn ra ngoài phòng, “Kia là cái gì?”
Hai người trước mắt theo bản năng quay đầu nhìn theo, nhân cơ hội đó Lâm Tịch lấy ra thuốc mê mà Tiết thần y để lại, che mũi rồi ném ra.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai người đều ngã xuống đất bất tỉnh. Nàng lập tức lấy khăn tay bịt mũi, đem chỗ thuốc mê còn thừa rải khắp trong thôn.
Không lâu sau, toàn bộ thôn dân đều bất tỉnh. Lâm Tịch lấy bộ công cụ nghiệm thi ra, tiến hành kiểm tra từng người một, xem có ai trúng độc hay không.
Một canh giờ trôi qua, nàng lau mồ hôi trên trán, ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng kiểm tra xong.
Không ai có dấu hiệu trúng độc. Nhưng điều kỳ lạ là tay của những thôn dân này đều không có vết chai. Nếu họ thực sự là người dân Hà gia thôn, sống bằng nghề đánh cá quanh năm, thì lẽ ra trên tay phải có dấu vết lao động.
Còn nữa, Tiết thần y rõ ràng là người đã khám bệnh miễn phí cho họ, vậy mà trưởng thôn lại trả ơn bằng cách vu hãm ông. Rốt cuộc là vì sao?
Tất cả những điều bất thường ở nơi này khiến đầu óc Lâm Tịch rối bời, ngay cả Lục Uyên cũng bị trúng tà.
Còn cả Phong Cùng, đáng lẽ hắn phải ở bên cạnh bảo vệ Lục Uyên, cũng đã thần bí biến mất.
Lâm Tịch ngồi xổm trên đất, cảm thấy muốn phát điên. Đúng lúc đó, một thôn dân đang hôn mê đột nhiên bật dậy, nắm lấy tay nàng, kêu lên: “Ta bị thôi miên! Cứu ta với!”
Vừa dứt lời, người kia lại ngã lăn ra bất tỉnh.
Nàng tính thời gian, mọi người trong thôn cũng sắp tỉnh lại. Nhưng câu nói của thôn dân kia, “Ta bị thôi miên”, là có ý gì?
Người thôn dân vừa kêu cứu tỉnh lại, lại như không có chuyện gì, phủi phủi tro bụi trên người, nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ta sao lại nằm dưới đất thế này?”
“Ngươi vừa rồi gọi ta cứu ngươi, là có ý gì?” Lâm Tịch len lén kéo hắn ta sang một bên.
“Cứu với chả không cứu, ngươi bị bệnh à? Ta quen biết ngươi sao?” Người thôn dân ấy lập tức đổi giọng, hất tay nàng ra, vẻ khó chịu rời đi.
Lâm Tịch nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, thầm nghĩ: người này sao cũng giống hệt Lục Uyên, trở mặt liền không nhận người.
Bỗng một đôi tay lớn đặt lên vai nàng. Nàng cảnh giác lùi về sau mấy bước, nhìn kỹ người tới mới phát hiện là thôn trưởng Hà gia thôn.
“Thì ra ngươi ở đây.” Ông ta nở nụ cười hiền từ.
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Tịch rút dao nhỏ trong tay, ánh mắt đề phòng nhìn ông ta.
“Cô nương đừng sợ. Lục đại nhân đang tìm ngươi khắp nơi. Mời đi bên này.” Thôn trưởng vẫn giữ nụ cười tươi, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện mình vừa bị nàng dùng thuốc mê làm cho bất tỉnh.
Lâm Tịch lạnh người, trong lòng thầm nghĩ: làm sao ông ta biết nàng là nữ? Người này rõ ràng không đơn giản như vẻ ngoài.
Nàng giữ khoảng cách với ông ta, chậm rãi đi theo phía sau.
Ngoảnh đầu nhìn lại, nàng thấy một loạt thôn dân đang đứng trên đầu tường, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình.
Trở lại nhà thôn trưởng, Lục Uyên đang ngồi trong phòng, bên cạnh là mấy thiếu nữ trẻ trung, da trắng môi đỏ, khác hẳn những phụ nữ thôn quê. Trên người họ toát ra mùi hương lạ, hành vi cử chỉ lại yểu điệu như kỹ nữ trong thanh lâu.
Lâm Tịch không thể tin nổi vào mắt mình, lập tức chạy đến trước mặt Lục Uyên: “Lục Uyên, huynh sao vậy?”
Hắn bỗng mở choàng mắt, đồng tử không còn trong sáng như trước, mà hiện lên tia sát khí. Hắn nhíu mày, rút kiếm chỉ thẳng vào cổ nàng: “Ngươi là đạo tặc, nữ giả nam trang vốn đã là tội khi quân, nay còn dám trực tiếp gọi thẳng tên ta!”
Đáy lòng Lâm Tịch nặng trỉu, Lục Uyên rõ ràng đã trúng tà.
Thôn trưởng bưng chén trà nóng đưa tới: “Lục đại nhân, bớt giận. Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Ngài xem, ta đã tìm cho ngài những mỹ nhân xinh đẹp này bầu bạn.”
Nói rồi, mấy cô gái bên cạnh Lục Uyên liền tiến lại gần, cười quyến rũ: “Đúng đó, đại nhân, hà tất phải tức giận vì một nữ nhân xấu xí như vậy?”
Các nàng vươn tay định vu.ốt ve Lục Uyên, hắn thế mà lại nhắm mắt lại hưởng thụ.
Lâm Tịch tức giận đến nghiến răng, hận không thể xé nát hết đám người trước mặt.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn thôn trưởng, một thôn dân bình thường lại có thể bày ra nhiều trò như thế, thậm chí còn tìm được cả kỹ nữ trong thanh lâu đến hầu hạ. Vẻ ngoài lão thành kính cẩn kia, rõ ràng là ngụy trang!
Hiện tại, bọn họ rõ ràng đã rơi vào một cạm bẫy. Đáng tiếc là nàng không biết võ công, nếu không nhất định sẽ cho những người này một trận ra trò. Đặc biệt là Lục Uyên, hắn đã là lần thứ hai trúng phải ảo thuật, ý chí sao lại yếu kém đến thế?
Ngay lúc đó, thôn trưởng bưng một chén cháo nóng tiến về phía nàng, có ý muốn đưa cho nàng.
Lâm Tịch lập tức đưa mu bàn tay lên, ánh mắt như loài thú bị dồn đến đường cùng, gắt gao nhìn chằm chằm ông ta. Chính là sau khi ông ta chạm vào Lục Uyên, Lục Uyên mới trở nên như bây giờ.
“Cô nương này sao lại không biết điều như thế, lão phu có lòng tốt nấu cháo cho ngươi, nhìn xem thái độ ngươi kìa.” Thôn trưởng lập tức thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ rõ sát khí.
“Rầm!” Lục Uyên đột ngột giơ kiếm, bổ mạnh xuống bàn khiến nó vỡ làm đôi.
“Ngươi là bọn trộm cướp, không biết điều! Cút ra ngoài cho ta!”
Hai mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ nhìn Lâm Tịch. Vừa dứt lời, liền có mấy thôn dân lực lưỡng từ ngoài tường thấp bước vào, xông lên bắt lấy Lâm Tịch, ném nàng ra khỏi thôn.
“Khụ khụ...” Nàng bị ném úp mặt xuống đất, bụi đất đầy miệng, nghẹn tới mức không ngừng ho khan.
Nàng dùng tay lau sạch bụi đất trong miệng, bỗng nghe từ trên cây truyền đến tiếng sột soạt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện một đôi chân người lơ lửng ngay trên đỉnh đầu.
Ngẩng tiếp lên, mới thấy một người bị trói chặt treo lơ lửng trên cây. Nhìn dáng vẻ, hình như vẫn còn sống. Lâm Tịch sốt ruột muốn cứu người, lập tức trèo lên theo thân cây. Khi ánh sáng chiếu rõ, nàng mới nhận ra đó chính là Phong Cùng đã mất tích từ hôm qua. Miệng hắn ta bị bịt kín, cả người bị trói vào thân cây, không thể cử động.
Nàng vội vàng lấy dao nhỏ ra cắt dây trói cho hắn, nhưng ngay sau đó nhớ đến chuyện trước kia hắn từng hạ độc mình, liền lập tức lùi ra sau: “Ngươi đừng hại ta đấy... Aaa!”
Cái cây đó vốn đã thấp, nàng sơ sẩy một chút liền trượt chân, suýt nữa ngã thẳng xuống đất. Đúng lúc đó, bên hông bỗng có một đôi tay rắn chắc ôm lấy nàng.
Phong Cùng mặt không biểu cảm, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất an toàn.
Ngay lập tức, hắn ta quỳ xuống, cung kính nói: “Đa tạ ơn cứu mạng. Nếu vì chuyện trước kia mà cô nương còn e dè ta, thì giờ ta xin trả lại.”
Nói rồi, hắn ta dùng hai tay dâng bội kiếm lên.
Lâm Tịch xua tay, nói: “Thôi, hiện tại ta cứu ngươi là vì thế tử. Chuyện sau này, đợi có dịp ta sẽ tính sổ sau.”
“Đa tạ ân công không giết.” Phong Cùng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Hà gia thôn.
“Đúng rồi,” Lâm Tịch nhớ lại chuyện tối qua, nghi hoặc hỏi, “Sao ngươi đột nhiên biến mất? Ngay cả Lục Uyên cũng không phát hiện. Ta còn tưởng là huynh ấy sai ngươi đi làm nhiệm vụ gì đó.”
Phong Cùng đáp: “Tối qua, ta vẫn theo sát phía sau cô nương và thế tử. Không biết ai đột nhiên kéo ta lên trên cây, rồi bịt miệng trói lại, khiến ta không thể phản kháng.”
“Ngươi có còn nhớ rõ mặt người đó không?” Lâm Tịch hỏi.
Hắn ta hồi tưởng lại rồi nói: “Người đó thân thủ rất giỏi, không cho ta cơ hội nhìn thấy mặt. Nhưng ta có nghe thấy tiếng leng keng của chuông bạc.”
Tiếng chuông bạc?
Lâm Tịch lập tức nhớ tới Yến Vô Song, bèn kéo tay Phong Cùng: “Đi, chúng ta đến chợ.”
“Vậy còn thế tử thì sao?” Hắn ta chỉ về phía Hà gia thôn.
“Yên tâm, hắn ở bên trong sung sướng khoái hoạt lắm.” Nàng vừa nói vừa nhớ tới dáng vẻ hưởng thụ của hắn ban nãy, càng nghĩ càng tức.
…
Tại chợ Thanh Châu.
Lâm Tịch dừng lại trước một quầy hàng rong bán đồ bạc, chăm chú xem xét, nhưng vẫn không tìm được thứ mình cần.
“Lão bản, chỗ ngươi có bán loại trang sức bạc của nữ Miêu tộc không?”
“Công tử chắc hẳn có tình nhân là cô nương người Miêu đúng không? Hàng tốt đương nhiên là có, chỉ là bạc sức của Miêu tộc rất quý, giá cả cũng không rẻ đâu.” Lão bán hàng vừa nói vừa xoa xoa cằm, tay chỉ về phía dưới quầy.
“Tiền thì không thiếu.” Lâm Tịch nói xong liền ra hiệu cho Phong Cùng trả tiền, vì túi tiền của nàng đã bị để lại ở Hà gia thôn. Giờ nàng không còn một đồng nào.
Lúc bị thôn dân đuổi đi, nàng còn đang lo tối nay phải ngủ ở đâu. Không ngờ lại gặp được Phong Cùng, quả là làm việc tốt trời sẽ có báo đáp.
Phong Cùng sững người tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Tịch lại gan lớn đến mức sai khiến mình. Theo lý thì hắn ta chỉ nghe lệnh chủ tử.
Nhưng nàng ghé sát tai hắn ta thì thầm: “Nếu còn muốn cứu thế tử nhà ngươi, thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Hắn ta vội lấy túi tiền trong ngực ra đưa cho nàng, mắt không rời khỏi nàng dù chỉ một khắc. Từ khi nàng sống sót trở về từ bãi tha ma, hắn ta đã cảm thấy nàng không phải người thường. Trong lòng hắn ta tin chắc nàng nhất định có cách cứu được thế tử.
Lâm Tịch lấy ra một thỏi bạc trắng, khẽ lắc trước mặt quán chủ. Ánh mắt lão lập tức sáng rỡ, vội vươn tay chộp lấy.
Nàng lại rút tay về: “Đồ còn chưa thấy, đã đòi tiền sao?”
“Khách quan, ngài nhìn kỹ đây.” Lão vội vàng mở rương dưới bàn, lấy ra mấy món trang sức bạc bày ra cho nàng chọn.
Lâm Tịch vừa liếc nhìn đã phát hiện vài món giống với thứ Yến Vô Song từng đeo. Nàng cầm lấy, liều mạng lắc lư.
“Chính là tiếng này, có phải hôm qua ngươi nghe thấy trên cây không?” Nàng quay sang hỏi.
Lúc này Phong Cùng mới hiểu ý nàng. Hôm qua vì trên đường quá ồn nên hắn ta không phân biệt rõ.
“Cái này, cái này, cả cái kia nữa, ta lấy hết.” Lâm Tịch chọn ra vài món trang sức có hình dạng và tiếng chuông tương tự, rồi ném về phía Phong Cùng phía sau.
Phong Cùng ôm một đống bạc sức nặng trĩu đi sau nàng, không khỏi cảm thán một câu:
“Quả nhiên, Thiên đạo luôn có nhân quả báo ứng.”