Bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng leng keng thanh thúy của bạc khí va chạm.
Nghe được âm thanh quen thuộc ấy, Lâm Tịch tưởng là Yến tỷ đã trở lại, liền kích động mở cửa sổ, gọi to: “Yến tỷ!”
Nhưng khi nhìn rõ người xuất hiện, nụ cười trên môi nàng lập tức đông cứng.
Người đó khẽ nhắm mắt, thổi một cây sáo làm bằng xương, mái tóc bạc dài bay theo gió. Trên trán hắn đội một dải băng bằng bạc, y phục màu lam, trước ngực đeo khóa đồng tử, nhưng âm thanh leng keng phát ra dường như lại đến từ cây sáo trong tay hắn ta.
Kỳ lạ là hắn ta như đang đứng trên cát vàng, lơ lửng giữa không trung. Hắn mở đôi mắt phượng ra, cười lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là dễ bị lừa thật.”
Nói rồi hắn mở lòng bàn tay, một con bướm màu tím xoay tròn trong tay.
Lúc này, trên vai Lâm Tịch bỗng hiện ra một con bướm tím y hệt, bay thẳng về phía bàn tay hắn ta. Hai con bướm quấn quýt lấy nhau như vợ chồng.
Lâm Tịch hoảng hốt vỗ vai, trong lòng thầm nghĩ không biết hắn ta đã hạ cổ lên người nàng từ khi nào.
Bỗng nàng nhớ lại cảnh Yến Vô Song trước khi rời đi từng ngẩn người nhìn con bướm tím đó, thì ra đó là cổ trùng của đệ đệ nàng ấy.
“Ngươi là đệ đệ của Yến Vô Song?” Lâm Tịch lớn gan suy đoán.
Ánh mắt thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt liền khôi phục như thường.
Lâm Tịch cố vận dụng thuật đọc tâm, nhưng không thể dò ra chút tâm tư nào của hắn ta. Thiếu niên trước mặt trông chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, vậy mà nội tâm lại sâu như một lão nhân. Lúc nàng cúi đầu nhìn lại, mới nhận ra dưới chân hắn không phải cát thật mà là một đám sâu vàng dày đặc, tụ lại như một khối sa mù.
“Là ngươi tạo ra trận sa mù kia, giả mạo lưu phỉ, tác oai tác quái ở Thanh Châu. Ngươi làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì?” Lâm Tịch giận dữ chỉ thẳng vào hắn ta.
Thiếu niên khinh khỉnh liếc nhìn nàng một cái, rồi cơ thể như tan vào đám cát, men theo mái hiên rời đi. Lâm Tịch vội quay đầu nhìn theo nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trên nóc nhà lại vang lên tiếng bạc khí thanh thúy. “Lâm Tịch, ngươi biết nhiệm vụ ban đầu khi ngươi tiến cung là gì không? Giờ thì hay rồi, ngươi lại biến thành chó săn cho hoàng đế, liều mạng vì ông ta, còn vọng tưởng thăng quan phát tài.”
Lâm Tịch trong lòng chấn động. Hắn vậy mà lại biết thân phận thật của nàng.
Nàng không dám trả lời, sợ lỡ lời lộ chuyện, chỉ muốn mau chóng tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng khi nàng quay người lại thì thiếu niên đã như bóng ma ngồi trước bàn trà, ung dung nâng chén trà lên nhấm nháp.
“Từ lúc ngươi phản bội chúng ta, người trong cung kia đã luôn muốn giết ngươi. May mà ta cầu tình mới giữ được mạng ngươi cho đến giờ.” Nói rồi hắn ta bất ngờ hất đổ chén trà, nước trà văng tung tóe dưới chân nàng.
Lâm Tịch biết hắn đã nhìn thấu ý định chạy trốn của mình, không dám bước thêm nửa bước về phía cửa, chỉ đứng nguyên tại chỗ.
Nàng nhanh trí đổi sắc mặt, hạ giọng hỏi: “Ta cũng thấy dọc đường vẫn có người muốn lấy mạng ta. Vị quý nhân trong cung đó rốt cuộc là ai?”
Thiếu niên lộ vẻ nghi ngờ, từ từ đứng dậy, tiến lại gần nàng. “Chính là người đã cứu ngươi từ vũng máu lên. Ngươi vậy mà lại quên? Những ngày gần đây, rốt cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì?”
Ánh mắt hắn sắc bén, khí thế hung hãn, ép nàng lùi mãi đến tận góc tường. Tay hắn vươn ra, bóp chặt lấy cổ nàng.
Không ngờ thiếu niên trông mảnh khảnh ấy lại mạnh đến vậy, khiến Lâm Tịch nghẹt thở, không thể động đậy nổi. Vì muốn giữ mạng, nàng đành đem chuyện mất trí nhớ kể lại từ đầu đến cuối không sót một chữ.
Thiếu niên đứng ngây ra nhìn nàng, thấy nàng dường như thật sự không nhận ra mình, ánh mắt không hề gian dối, liền buông tay ra.
Lâm Tịch ôm lấy cổ, thở hổn hển, trong lòng rối như tơ vò. Dù có nghĩ nát óc, nàng cũng không tưởng tượng nổi mình lại từng cùng một phe với hắn.
Thiếu niên trầm ngâm một lúc, quyết định nói rõ sự thật: “Ngươi đoán không sai, ta chính là em trai của Yến Vô Song, Yến Vô Nguyệt. Chỉ tiếc là năm năm trước ta đã chết. Nếu không nhờ vị quý nhân trong cung cứu sống, thì thân thể tàn khuyết này e rằng cũng chẳng còn cơ hội thấy lại ánh mặt trời.”
Hắn ta tháo bao tay làm bằng da người, để lộ đôi tay xương khô, đưa ra đón ánh trăng.
Đừng nhìn dung mạo hắn tuấn mỹ mà lầm. Cách hắn nói chuyện và hành động đều mang khí chất của một kẻ không dễ đối phó, đặc biệt là việc hắn trực tiếp để lộ chân tướng ngay trước mặt nàng.
“Đương nhiên, quý nhân ấy cũng đã từng cứu ngươi.” Hắn ta ngừng một lúc rồi chỉ thẳng vào Lâm Tịch.
“Ta?” Nàng ngơ ngác, trong đầu chỉ nhớ rõ lúc rơi xuống nước trong cung là do sư phụ cứu mình. Lẽ nào quý nhân trong cung mà hắn ta nói đến, chính là sư phụ?
Yến Vô Nguyệt ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi: “Kẻ khiến chúng ta rơi vào cảnh này chính là tên cẩu hoàng đế kia. Ông ta ngu dốt, bất tài, khiến ta và tỷ tỷ chia ly, khiến ngươi…”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt khóa chặt vào nàng.
Lâm Tịch sốt ruột hỏi: “Ngươi nói tiếp đi chứ? Ngươi lại không phải là thuyết thư tiên sinh, nói chuyện nửa vời như vậy làm gì?”
Yến Vô Nguyệt cười lạnh, nói tiếp: “Khiến ngươi tan cửa nát nhà, phải trốn chạy khắp nơi. Ngươi có thể giải độc thành thạo như vậy, là vì ta dạy. Không ngờ ngươi lại phản bội chúng ta, đi cứu hết người này đến người khác. Chẳng lẽ ngươi quên mối thù năm xưa rồi sao?”
Lâm Tịch nhìn ra được hắn ta vẫn chưa nói hết, cố ý giữ lại một phần chân tướng, có lẽ sợ nàng biết điều gì đó.
Nàng liền giả vờ ngây ngô, hỏi: “Ta mất trí nhớ rồi, làm sao biết được lúc đó ta tiến cung là vì điều gì?”
“Phế vật!” Yến Vô Nguyệt gằn giọng, “Chuyện đơn giản vậy cũng không làm được. Khi ta còn ở ngoài cung, biết ngươi đi cứu một phi tử chẳng liên quan gì đến đại sự, ta thật sự muốn cho ngươi trúng độc chết!
Về sau, bảo ngươi vào lãnh cung cứu Thái hậu tiền triều, vậy mà ngươi lại trượt chân rơi xuống nước. Đúng là vô dụng!”
Lâm Tịch nghe giọng điệu hắn ta hung hăng, không dám cãi lời, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Nhưng trong lòng thì vừa mới rõ được nguyên nhân vì sao nguyên thân lại nữ giả nam trang tiến cung, thì ra là để báo thù.
“Lâm Tịch, ngươi có thể tranh đua một chút được không? Nhớ năm xưa ta truyền độc thuật cho ngươi, để ngươi tiến cung tiếp cận cẩu hoàng đế, hạ độc ông ta. Ngươi lại chậm chạp không chịu ra tay.
Nhớ lại lúc chúng ta hợp sức giết bao nhiêu người chắn đường, khi ấy ngươi một chút do dự cũng không có.” Yến Vô Nguyệt vừa nói, vừa đeo lại bao tay da người, che đi đôi tay xương xẩu của mình.
Hắn ta quay đầu nhìn Lâm Tịch, ánh mắt mang theo sự thất vọng và giận dữ.
Lâm Tịch đưa tay lên trán, suy nghĩ kỹ từng lời hắn ta nói. Nàng cảm thấy hành vi của nguyên thân trước đây không giống kẻ hung tàn máu lạnh. Ngẩng đầu nhìn hắn ta, nàng càng thêm nghi hoặc, cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Giờ chỉ có lời nói một chiều của Yến Vô Nguyệt, nàng trong lòng sinh nghi, không thể hoàn toàn tin tưởng hắn ta.
Vì thế nàng thuận theo tình thế, nói: “Nếu đã vậy, ta nhất định không cô phụ đại kế. Ta sẽ trở về hoàng cung. Nhưng trong cung hiện giờ có người nào tiếp ứng ta không?”
“Chỉ cần ta báo rõ tình hình, tự nhiên sẽ có người liên lạc với ngươi. Nhưng bây giờ ngươi chưa thể trở về cung. Trước tiên, ngươi phải gi.ết c.hết Lục Uyên, cái tên chắn đường ấy. Phụ thân hắn là An Quốc Công, trợ thủ đắc lực của hoàng đế. Loại bỏ hắn, chúng ta sẽ có được một nửa cơ hội.”
Yến Vô Nguyệt vừa nói vừa đưa cho nàng một lưỡi loan đao hình trăng khuyết, tinh xảo mà sắc bén.
Lâm Tịch nhận lấy, mặt mày khổ sở, nói: “Ta không biết võ công, đánh không lại hắn.”
“Không cần phải đánh nhau.” Yến Vô Nguyệt nói, “Ta nhìn ra được tên tiểu tử kia đã nảy sinh tình cảm với ngươi. Ngươi chỉ cần giả vờ nguyện ý gả cho hắn, nhân lúc hắn chưa phòng bị, dùng đao này kết liễu là xong. Đao này ta đã tẩm độc, trúng một nhát là không có thuốc nào cứu được.”
Lâm Tịch tiếp tục giả vờ không hiểu: “Ta thì lại không nhìn ra là hắn có tình cảm với ta. Hơn nữa, chúng ta đã kết nghĩa huynh muội, làm gì có chuyện nam nữ ở đây.”
Yến Vô Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt khinh thường lướt qua nàng, như thể đang nói: "Đừng có giả vờ trước mặt ta."
“Hừ, ngươi đừng có bày đặt. Khi ngươi bị người của An Quốc Công hại suýt chết, Lục Uyên phát điên tìm ngươi khắp nơi, chuyện này cả hoàng thành ai cũng biết. Còn cả đoạn đường này, hắn không tiếc tính mạng để bảo vệ ngươi. Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao?”
Ánh mắt hắn sắc bén quét thẳng tới nàng.
Lâm Tịch không dám lên tiếng, trong lòng lại lạnh toát. Tổ chức sau lưng bọn họ quả thật rất đáng sợ, ngay cả từng hành động nhỏ của nàng cũng bị theo dõi sát sao.
Lúc này không nên đụng vào hắn ta, dù sao thì hắn ta cũng giống như Yến tỷ, đều biết cổ thuật, còn có thể điều khiển hoàng trùng ăn người. Nhỡ đâu hắn ta nổi giận thì tính mạng nàng khó mà giữ được.
“Đúng vậy…” nàng chỉ đáp nhạt một câu, nhưng trong đầu lại nghĩ đến Lục Uyên hiện đang bị nhốt trong Hà gia thôn, lại còn trúng ảo thuật. Ngày thường hắn còn có thể tiếp cận, nhưng giờ thì đã khác, chẳng dễ gần chút nào.
“Nhưng mà...” nàng mở hai tay ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Lục Uyên đang bị ảo thuật khống chế, tính khí thất thường. Ta căn bản không thể tiếp cận được hắn, chẳng phải vừa rồi ta cũng đã bị hắn đuổi khỏi Hà gia thôn rồi sao?”
Yến Vô Nguyệt không nói gì, chỉ rút đao cắt nhẹ một ngón tay, lấy máu điểm lên trán mình, miệng lẩm bẩm đọc chú. Sau đó, hắn ta vung tay rắc ra một nắm bột lam ngoài cửa sổ.
Bột lam trong suốt hóa thành đàn đom đóm, bay thẳng về hướng Hà gia thôn.
“Ta đã giải ảo thuật. Nhớ kỹ, chỉ khi ngươi giết được hắn, mới có thể chứng minh ngươi vẫn trung thành. Bằng không, ta cũng không giữ được mạng ngươi đâu.”
Thấy hắn ta sắp rời đi, Lâm Tịch vội hỏi thêm một câu: “Ngươi có phải là người giết thôn dân Hà gia thôn không?”
“Không phải.” Yến Vô Nguyệt lắc đầu, thổi một khúc sáo triệu hoàng trùng đến bao vây quanh thân, rồi tung người lao ra ngoài cửa sổ.
Lâm Tịch nhìn theo, âm thầm thở dài: “Thật đúng là thần nhân, không thể đụng vào.”
Nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập nghi ngờ: nếu không phải Yến Vô Nguyệt ra tay, vậy thôn dân Hà gia thôn đã đi đâu?
Lúc này trong phòng tối om, trên vai nàng bỗng lóe lên một luồng sáng tím. Nàng lập tức châm nến kiểm tra, phát hiện đó là một con bướm bạc có hoa văn tinh xảo.
Không ngờ trước khi rời đi, hắn ta lại lén hạ cổ mới lên người nàng. Đúng là phòng cũng không phòng được.
Giờ Thìn vừa qua, Phong Cùng cõng theo Lục Uyên trở về khách điếm.
Lâm Tịch vội vàng dọn dẹp giường, đỡ hắn đặt xuống thật cẩn thận. Thấy Lục Uyên đầy mặt vết máu, hôn mê bất tỉnh, nàng sốt ruột hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Phong Cùng khát khô cả cổ, bưng chén trà lên uống một hơi, rồi nói: “Quả đúng như ngươi đoán. Điện hạ trúng ảo thuật. Ta lẻn vào Hà gia thôn, tìm đến phòng của điện hạ thì thấy ngài ấy ngồi yên bất động. Ta định cõng ngài ấy rời đi thì ngài ấy bất ngờ đứng dậy tấn công ta. Chúng ta giao chiến suốt mấy canh giờ, rồi đột nhiên có một luồng sáng lam lóe lên, điện hạ liền khôi phục bình thường. Nhưng ngay sau đó, mũi miệng ngài ấy chảy máu, rồi ngất lịm.”
Lâm Tịch thầm hiểu, nhất định là Yến Vô Nguyệt vừa rồi đã giải ảo thuật, nên Lục Uyên mới khôi phục được.
Nhưng tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại? Nàng nghĩ mãi mà không tìm được lời giải.
Nàng dùng ngân châm chích vào đầu ngón tay hắn, máu đen nhỏ giọt xuống nền đất.
“Kỳ lạ, sao hắn lại trúng độc?”
Nàng đột nhiên nhớ lại, trước khi đi, Yến Vô Nguyệt đã ép nàng nhận nhiệm vụ giết người, nhưng hắn ta không hề ra tay. Vậy thì chắc chắn không phải là hắn ta hạ độc.
Phong Cùng nghe nói điện hạ trúng độc thì hoảng sợ, nhưng lại như nhớ ra điều gì đó, liền lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng.
“Ta tìm thấy tờ này trong phòng điện hạ, cảm thấy có thể hữu dụng, nên tiện tay mang về.”
Lâm Tịch nhận lấy xem thử, trên giấy chỉ viết hai chữ: “Cỏ rác”.
Nàng lập tức nhớ lại, khi bọn họ còn ở Dược Vương Cốc, Tiết thần y từng nói qua về loại độc “cỏ rác”, trông như cỏ dại bình thường, nhưng lại có thể khiến người ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Loại độc này tuy trúng phải có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất chỉ khiến người mất ý thức. Dùng Ngưu Hoàng là có thể giải.
Khi ấy, Tiết thần y vốn định vào Hà gia thôn để xác minh xem người dân có bị trúng loại độc này không, nhưng sau đó phát hiện độc tố trong cơ thể họ hoàn toàn khác, nên không thu được gì.
Còn Lục Uyên, có lẽ trong lúc một mình ở Hà gia thôn đã nhận ra mình bị khống chế bởi ảo thuật, nên cố ý dùng cỏ rác để tự hôn mê, nhằm tránh làm hại người khác. Nào ngờ lại khiến bản thân chìm sâu không tỉnh.
Lúc này sắc trời đã sáng, Lâm Tịch quay sang nói với Phong Cùng:
“Ngươi vất vả rồi, cảm ơn vì đã mang tờ giấy này về. Giờ thì mau đến hiệu thuốc mua cho ta ít Ngưu Hoàng.”