Lâm Tịch nhìn sư phụ cứ như đang dặn dò hậu sự, đem hết thảy những bí mật mình biết đều nói ra sạch sẽ. Nàng thầm nghĩ, tuy lão già này hay giở trò, thường xuyên khiến nàng “dính đòn”, nhưng chí ít chưa từng làm việc gì trái đạo ở Thái Y Viện. Vì thế, nàng quyết định giúp ông một phen.
“Sư phụ, người đừng lo. Kỳ thi mùa thu của Thái Y Viện sắp tới rồi, chờ con thi đậu Y Chính, nhất định sẽ đến giúp người một tay.” Nàng nói rất nghiêm túc, ánh mắt cũng đầy kiên định, không mang chút giả dối.
Lâm Diệp lắc đầu, “Con nha đầu chết tiệt này, ta còn không biết ngươi chắc? Rõ ràng vì muốn vào lãnh cung tìm người, nên mới muốn thăng quan tiến chức.”
Ông vừa nói vừa rút từ dưới đống công văn ra một quyển sách cũ, đưa cho nàng: “Cầm lấy, đây là các đề thi qua các năm. Ngươi luyện thêm đi. Thi viết thì chắc chắn qua được, còn phần thực hành, vi sư tin tưởng ngươi sẽ làm được.”
Lâm Tịch cảm kích đón lấy, vừa mở ra xem đã thấy bên trong toàn là lý luận y học trung y, còn kèm cả phần nhận diện hoa cỏ, thực vật đủ loại.
Chỉ còn lại mười ngày, nàng sao có thể nhớ hết từng ấy kiến thức?
Lâm Diệp thấy nàng nhíu mày khó xử thì gấp sách lại, thấp giọng nói: “Thi cử cũng có mẹo. Mùa xuân thì ra đề theo dược liệu mùa xuân. Suy ra như vậy mà ôn luyện. Ta chỉ nhắc nhiêu đó thôi. Với lại, những vị dược liệu đó trong dược viên đều có trồng.”
Nghe vậy, Lâm Tịch vội vàng cảm tạ, xem như được thầy dạy cho trọng điểm ôn thi, ít nhất cũng có phương hướng mà chuẩn bị.
Nàng ôm sách chạy đến dược viên. Vào tháng chín vàng óng, cỏ cây đã bắt đầu héo úa, chỉ còn những khóm cúc vẫn nở rộ, sắc vàng rực rỡ, hương thơm thanh nhã lan tỏa khắp vườn.
Lúc này, một tiểu thái giám chạy tới trước mặt nàng, mồ hôi đầy trán: “Lâm ngự y! Tìm được ngài thật vất vả!”
“Có chuyện gì cần tìm ta?” Nàng nhìn khuôn mặt lạ lẫm, tay vẫn giấu sách trong lòng ng.ực, hai tay để sau lưng.
“Lục đại nhân cho mời.” Hắn ta ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ.
“Lục đại nhân nào? Ngươi có tín vật của hắn không?” Lâm Tịch nghi ngờ, trong cung đang loạn, ai nói gì nàng cũng không dễ gì tin.
Tiểu thái giám kia dáng vẻ lúng túng, mồ hôi càng tuôn ra như tắm.
[Chết thật, mạng nhỏ của ta! Trần tướng quân sai ta đến mời nàng ra khỏi cung, ta đâu phải thái giám thật, lại chẳng có tín vật gì của Lục đại nhân. Khó xử quá đi mất.]
Lâm Tịch nghe thấy được lời hắn ta nghĩ trong bụng, liền hỏi thẳng: “Được, ta theo ngươi. Nhưng ngươi phải nói thật, rốt cuộc là ai sai ngươi tới tìm ta?”
“Này… này này…” Hắn ta ấp úng, không đáp nổi.
Lâm Tịch đột ngột nắm lấy tay hắn ta, cẩn thận quan sát rồi nói: “Giữa ngón trỏ và ngón cái có vết chai, rõ ràng là do cầm binh khí lâu ngày. Ngươi không phải thái giám trong cung, mà là thuộc hạ của Trần tướng quân. Ngươi cũng biết rõ, nếu binh lính chưa được ban chiếu thư mà tự tiện vào hậu cung, chính là tử tội.”
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn ta như mãnh hổ rình mồi.
“Lâm ngự y thần cơ diệu toán, xin tha mạng cho tiểu nhân.” Hắn ta lập tức quỳ xuống dập đầu lia lịa.
“Được rồi, ta chỉ dọa ngươi thôi. Ta sẽ đi với ngươi.” Lâm Tịch đỡ hắn ta dậy.
[Vị thần y này đúng thật lợi hại như lời đồn, đến cả thân phận của ta cũng đoán trúng.]
Hắn ta không dám sơ suất, đi phía trước dẫn đường rất cẩn trọng, đưa nàng đến gần chân tường thành. Lúc này Trần Nhiên xuất hiện, gương mặt đầy giận dữ, như thể nàng thiếu hắn ta cả trăm lượng bạc.
Lâm Tịch không hiểu ra sao, vừa bị người đẩy tới trước mặt hắn ta.
“Bái kiến tướng quân. Không biết tướng quân tìm ta có chuyện gì quan trọng?” Nàng hành lễ đúng quy củ trong cung, bình tĩnh mở lời.
Trần Nhiên thấy bốn bề vắng lặng, liền ngửa cổ uống cạn bầu rượu, giọng lạnh lùng:
“Hừ, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời xa sư huynh?”
Lâm Tịch ngớ người. Hắn ta tìm nàng, hóa ra lại là vì chuyện này.
“Ta nghe không rõ.”
“Đừng có giả vờ. Hôm ngươi hồi cung, ta tận mắt nhìn thấy ở tường thành. Ánh mắt sư huynh nhìn ngươi sao có thể giả được? Ta còn tưởng bao năm nay huynh ấy sống một mình là vì chưa tìm được người thích hợp, không ngờ lại vì ngươi, ngươi cái tên...” Hắn ta tức đến nỗi nghẹn lời, nói không thành câu.
[Nếu sư phụ còn sống, chắc sẽ bị sư huynh làm cho tức chết. Đệ tử ưu tú nhất, cháu trai kiêu ngạo nhất của người, lại là một tên hảo nam sắc.]
Lâm Tịch ôm đầu, cảm thấy hơi choáng. Hắn ta đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Người đâu!” Trần Nhiên hét lớn.
Hai binh lính bê một chiếc rương đỏ thẫm tới đặt trước mặt Lâm Tịch.
Đợi hai người kia lui ra, Trần Nhiên dùng kiếm bật nắp rương, để lộ ra vàng sáng chói lóa mắt: “Đây là mười vạn lượng hoàng kim, đủ để ngươi cưới vợ sinh con, sống sung sướng cả đời. Ta không yêu cầu gì nhiều, chỉ mong ngươi rời khỏi sư huynh.”
Lâm Tịch nhìn đống hoàng kim, mắt hơi sáng lên. Cả đời nàng chưa từng thấy nhiều tiền như thế. Đáng tiếc, nàng không phải người của nơi này, càng không phải nam nhân, có muốn số tiền này cũng vô dụng.
Nàng lạnh nhạt đưa tay từ chối: “Ta không cần.”
“Ngươi...!” Trần Nhiên tức giận chỉ thẳng vào mặt nàng.
[Tiểu tử đáng chết, còn chưa đủ sao? Vậy thì ta sẽ băm ngươi ra.]
Ngay lúc hắn ta rút kiếm chuẩn bị động thủ, Lục Uyên bỗng từ đâu xuất hiện, chắn ngay trước mặt Lâm Tịch: “Sư đệ, ngươi định làm gì?”
“Sư huynh! Huynh không được bênh vực tên tiểu nhân này!” Trần Nhiên giận đến nghiến răng ken két.
Lục Uyên nhìn quanh bốn phía, cảm thấy tường thành không phải nơi nói chuyện thích hợp, liền khuyên giải: “Sư đệ, hôm qua ta uống say, có lỡ lời. Hôm nay nhất định sẽ giải thích rõ ràng với ngươi. Gặp nhau ở Trúc Mộng Cư.”
Hắn kéo Lâm Tịch rời đi.
Trần Nhiên nhìn theo bóng lưng sư huynh, khẽ thở dài một hơi.
Khi hoàng hôn buông xuống, ba người ngồi ngay ngắn quanh bàn trà, không ai mở miệng.
Lâm Tịch bị ánh mắt Trần Nhiên nhìn chằm chằm đến mức căng thẳng, vội nép sau lưng Lục Uyên, tay còn nắm lấy tay áo hắn.
“Không sao đâu, đừng sợ.” Lục Uyên dịu dàng an ủi, nắm chặt tay nàng.
Cảnh này càng khiến Trần Nhiên tức sôi máu, giận đến mức bốc khói đầy đầu.
Đúng lúc đó, tiểu nhị bưng trà Ô Long lên.
Lục Uyên đích thân rót trà cho sư đệ, “Ta biết trong lòng ngươi đang đầy tức giận, uống chút trà cho hạ hỏa đi.”
Trần Nhiên lại quay đầu sang một bên, lạnh lùng: “Sư huynh, có gì thì cứ nói thẳng, ta còn phải đi tuần tra.”
“Vậy ta nói thật, mong ngươi giữ bí mật.” Lục Uyên nói xong liền đưa tay tháo trâm bạc trên đầu Lâm Tịch.
Tóc nàng lập tức buông xõa xuống, đen nhánh mềm mại.
“Lâm ngự y thật ra là nữ tử.”
Trần Nhiên nghe xong thì chấn động, quay lại nhìn kỹ dung mạo nàng.
“Làn da trắng nõn, nét mặt dịu dàng tinh tế, tiếp theo là...” Anh mắt hắn ta bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Lục Uyên thấy vậy liền vội vàng chắn trước mặt Lâm Tịch, đưa tay gõ nhẹ vào trán Trần Nhiên: “Sư đệ mà còn nhìn nữa là thất lễ đấy.”
“Ai ui, sư huynh, huynh sớm nói một câu là được rồi, hại ta hiểu lầm cả đêm, dọa ta muốn chết.” Trần Nhiên vừa xoa cái trán vừa thở phào, trên mặt tràn đầy nhẹ nhõm vui vẻ. “Sư huynh, thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Ta không thích cái kiểu trà đạo thanh tao này đâu, đi, chúng ta đi uống rượu.”
“Uống rượu hỏng chuyện.” Lục Uyên liếc mắt nhìn Lâm Tịch đang ngồi bên, gõ nhẹ lên đầu nàng. Hắn vốn dĩ đến tìm Trần Nhiên là để giải thích chuyện hôm qua uống say nói năng linh tinh, sợ Trần Nhiên hiểu lầm mà làm tổn thương đến Lâm Tịch.
Không ngờ vừa đến thành lâu đã thấy hai người đang giằng co. Nhất là tên sư đệ kia, trong mắt đầy sát ý, hắn mới vội vã lao lên ngăn lại, cứu Lâm Tịch khỏi kiếm của Trần Nhiên.
“Ngươi nói cũng đúng. Hoàng thượng bệnh tật kỳ quái, nằm liệt đã nhiều năm, vậy mà gần đây Hoàng hậu lại khỏe mạnh trở lại. Dạo gần đây ta thường canh gác, từ xa nhìn về phía tẩm điện Hoàng hậu, cảm thấy ngài ấy dường như còn xinh đẹp hơn cả trước kia.” Trần Nhiên nhấp một ngụm trà, cẩn thận hồi tưởng lại.
“Tiểu tử thối, ngươi chỉ được cái ba hoa trước mặt chúng ta thôi, tuyệt đối không được nói mấy lời này trước mặt người khác.” Lục Uyên đá hắn ta một cú, trong lòng lại âm thầm lo lắng: tên nhóc này lại dám để ý đến cái ả rắn rết kia.
Lâm Tịch ở bên cạnh hóng chuyện, tò mò hỏi ngay: “Sao Hoàng hậu lại là người rắn rết?”
Lục Uyên giật mình, vội vàng che miệng: “Nàng sao lại biết ta đang nghĩ gì?”
“Ta có đọc tâm thuật, trong lòng mọi người nghĩ gì ta đều biết hết.” Lâm Tịch thấy hắn ngây người, không đành lòng tiếp tục trêu.
Trần Nhiên không tin, liền khiêu khích: “Vậy ngươi nói thử xem, ta đang nghĩ gì?”
Lâm Tịch cười tà: “Ngươi đang muốn cưới một nữ tử giống y như Hoàng hậu.”
Trần Nhiên lập tức ôm lấy bản thân, run rẩy: “Ngươi đúng là đáng sợ thật đó.”
“Vậy rốt cuộc là sao? Tại sao nói Hoàng hậu là rắn rết?” Lâm Tịch chớp mắt tò mò nhìn hai người.
“Chuyện đó là việc của nhiều năm về trước, khi ta còn nhỏ.” Lục Uyên nhớ lại quá khứ, giọng trầm xuống. “Hồi đó cửu cửu ta kể cho ta nghe, nhưng lúc ấy ta còn quá nhỏ, không hiểu gì, giờ nghĩ lại chỉ thấy rùng mình.”
Hắn nhớ năm mình khoảng mười tuổi, đã bị cửu cửu là Trần Tướng quân xách vào doanh trại, bắt đầu rèn luyện dã ngoại từ nhỏ.
Mỗi lần thấy mẫu thân lén đến doanh trại nhìn mình từ xa, hắn đều muốn chạy tới, lén theo mẹ rời đi. Nhưng cửu cửu rất nghiêm, luôn miệng nói “mẹ hiền hại con”. Lâu dần, mẫu thân cũng không còn đến thăm hắn nữa.
Lục Uyên học võ từ cửu cửu, vốn tưởng ông ấy sẽ sống độc thân cả đời. Ai ngờ trong cung lại có một nữ nhân đêm đêm lén tới doanh trại tìm ông ấy. Khi đó Lục Uyên còn nhỏ, không biết họ làm gì trong trướng, chỉ biết hôm sau cửu cửu luôn một mình cầm bầu rượu, vẻ mặt đau thương.
Ông ấy nhìn Lục Uyên, chỉ để lại một câu: “Tiểu tử, sau này lớn lên ngàn vạn lần đừng để nữ nhân lừa, nhất là mấy đứa đẹp.”
Sau đêm đó, nữ nhân kia không còn xuất hiện.
Khi Lục Uyên mười lăm tuổi, đã biết múa đao luyện kiếm, cửu cửu không biết từ đâu nhặt được một đứa bé bẩn thỉu về, vóc dáng còn chưa cao bằng nửa người Lục Uyên, liền xoa đầu hắn.
Không ngờ đứa nhỏ đó lại hung dữ, cắn Lục Uyên một cái rõ đau.
“Giỏi, đúng là kẻ cứng đầu, sau này làm đồ đệ ta, gọi là Trần Nhiên.” Cửu cửu cao hứng, vứt hắn ta cho Lục Uyên trông nom.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Cửu cửu bị vu oan mưu phản, cả nhà bị diệt tộc. Ngay cả mẫu thân của Lục Uyên cũng bị hại. Chỉ có hắn còn sống là nhờ phụ thân bí mật viết sẵn hưu thư, đoạn tuyệt quan hệ với Trần gia. Mẫu thân vì uất ức mà treo cổ tự sát.
Đó là nỗi đau khắc sâu nhất trong lòng Lục Uyên. Hắn mãi không quên được đêm mưa năm ấy, phụ thân mặt lạnh như băng, cầm kiếm cắt cổ mẫu thân, rồi sai người loan tin bà tự nhận tội và chết để chuộc lỗi.
Máu mẫu thân văng đầy đất, ánh mắt oan khuất nhìn về phía Lục Uyên, miệng mấp máy không tiếng “Oan... uổng...”
Từ đêm đó, hắn mới nhận ra bộ mặt thật của phụ thân. Bề ngoài từ ái, sau lưng độc ác.
Tưởng rằng từng ấy năm đã qua, người kia sẽ thay đổi. Nào ngờ, một câu nói đêm qua lại khiến tất cả sụp đổ.
Hôm qua hắn uống rượu say, men rượu làm gan to, hắn xông thẳng đến An Quốc Công phủ, thấy phụ thân đang đọc thư, vẻ mặt hung ác.
Hắn bước lên quỳ gối: “Phụ thân, con muốn cưới Lâm Tịch, ngày mai con sẽ tới cầu hôn.”
An Quốc Công nghe xong ban đầu còn vui mừng, vì bao nhiêu năm nay hắn chưa từng gọi mình một tiếng phụ thân. Nhưng ngay sau đó, ông giật mình khi nghe con muốn cưới một nữ tử lai lịch không rõ.
“Hồ nháo!”