Lâm Diệp thấy Lâm Tịch đang đứng đợi sau lưng pho tượng sư tử đá bên tường cung, vội vã phất tay ra hiệu nàng quay về rồi hãy nói chuyện.
Nàng hiểu ý, cố ý giữ khoảng cách với sư phụ, mãi đến khi gần tiếp cận Thái Y Viện mới giả vờ chạy chậm vào.
“Hoàng thượng rốt cuộc ra sao rồi?” Vừa vào thư phòng, Lâm Diệp đã nôn nóng hỏi.
Lâm Tịch nhìn ra ngoài một vòng, xác định không có ai, mới đóng chặt cửa phòng, ngồi xuống trước mặt sư phụ: “Mặt trắng bệch, người gầy như thân cây khô.”
Lâm Diệp như chợt nhớ ra điều gì, vuốt chòm râu, thở dài: “Quả nhiên, bà ta đã biết hết tất cả.”
“Sư phụ, bây giờ chúng ta giống như hai con châu chấu buộc chung một dây. Những gì người biết, hãy nói hết cho con.” Lâm Tịch nhìn sư phụ bằng ánh mắt tha thiết, mong đợi đáp án.
Ngay khi ông định mở miệng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai đó?” Ông cảnh giác hỏi.
“Y Chính, là con, Tiểu Vân Tử. Viện phán sai người đến mời ngài cùng chấm bài thi lần này.” Tiểu Vân Tử đứng ngoài cửa, tay ôm chồng bài thi.
Lâm Diệp cau mày, khẽ ra hiệu Lâm Tịch đừng phát ra tiếng động.
“Trước đó không phải viện phán vì tránh hiềm nghi mà không cho ta chấm thi sao?” Ông mở cửa, mặt tỏ vẻ giận dữ.
Tiểu Vân Tử vội vàng khúm núm đáp: “Đại nhân bớt giận, là Hoàng hậu nương nương hạ chỉ. Bà ấy cảm thấy ngài rảnh rỗi đến mức chạy đến tẩm cung Hoàng thượng quấy rối, nên giao thêm việc cho ngài.”
“Ngài cứ yên tâm, bài thi của Lâm ngự y đã giao cho giám khảo khác chấm rồi.”
Lâm Diệp chột dạ, vội hỏi: “Người chấm bài của Lâm Tịch là ai?”
“Hình như là một vị thần y họ Tiết.” Tiểu Vân Tử chậm rãi đáp.
“Có phải là người trong dân gian được Hoàng hậu mời vào cung không?” Lâm Diệp nghe họ này thấy quen tai, nhưng không rõ vì sao Hoàng hậu lại để một người không có chức quan chấm bài thi trong cung. Ông còn định đi tranh cãi thay đồ đệ.
Tiểu Vân Tử nói nhỏ: “Hoàng hậu đã ban cho ông ta chức Thái y. Nghe nói trước kia ông ấy là thái y trong cung, bị người khác hãm hại nên mới phải lưu lạc dân gian.”
Nghe đến đây, Lâm Diệp như bừng tỉnh.
[Chẳng lẽ là ông ấy?]
Trong phòng, Lâm Tịch nghe xong, tam quan gần như sụp đổ. Thì ra Tiết thần y đi cùng họ suốt dọc đường lại là người của Hoàng hậu. Bảo sao ông ta đột ngột biến mất, nàng còn tưởng là do tính khí kỳ quái, hóa ra…
Nhưng suốt đường đi, Tiết thần y không hề làm hại nàng. Chỉ là...
Nàng ngồi trước bàn, cắn ngón tay, thất thần. Không ngờ sư phụ đã ôm một chồng bài thi trở lại.
Ông hạ giọng dặn dò: “Hôm nay con đừng đi đâu cả, ở đây giúp ta chấm bài.”
Lâm Tịch ngẩng đầu, không hiểu ý ông là gì.
“Trong cung sắp có biến. Ta đã nhờ Tiểu Vân Tử loan tin con đang giúp ta chấm bài ở thư phòng. Còn chuyện lát nữa ta mệt quá mà nhắm mắt một lúc, có người nhân cơ hội lẻn đi đâu, ta không biết gì cả.
Nhưng ta mong rằng khi mở mắt ra, điều đầu tiên ta thấy là con đang ở bên mài mực cho ta.”
Nói rồi, Lâm Diệp nhắm mắt lại, khẽ thở ra nhẹ nhàng.
Lúc này, Lâm Tịch mới hiểu, sư phụ đang cho nàng một cơ hội để ra ngoài cầu viện. Nàng cần phải nói những gì vừa biết cho Lục Uyên.
Vẫn cải trang thành tiểu thái giám, nàng dễ dàng rời khỏi cung.
Nhưng vừa bước ra khỏi Thái Y Viện, nàng lập tức nhận thấy thị vệ xuất hiện nhiều hơn.
Nàng không dám dừng lại lâu, men theo đường cũ đến một bức tường thành. Nơi đó, nàng và Lục Uyên từng ước định: nếu có chuyện khẩn cấp, sẽ giấu thư sau một viên gạch để thông báo.
Lâm Tịch thấy xung quanh không có ai, liền rút ra một viên gạch lỏng, nhét vào bên trong một mảnh giấy.
Chờ không bao lâu, một binh sĩ xuất hiện, dẫn nàng rời khỏi tường thành.
Chẳng mấy chốc, ba người đã hội tụ trong nội thất một tiểu viện bí mật. Lâm Tịch đem mọi chuyện hôm nay kể lại rõ ràng.
Lục Uyên nghe đến đoạn tình trạng của Hoàng thượng thì vô cùng bất an, lại nghe chuyện Hoàng hậu mời Tiết thần y vào cung, mặt càng biến sắc.
Hắn kinh hãi: “Nàng nói, Tiết thần y là người của Hoàng hậu?”
“Ta cũng không dám tin. Nhưng lời sư phụ nói chắc chắn không sai. Ngày ấy ông ấy lặng lẽ rời đi không lời từ biệt, lúc tới Thương Châu chàng không thấy kỳ quái sao?” Lâm Tịch càng nghĩ càng thấy bất ổn.
Lục Uyên ngẫm lại, nhớ ngày đó Yến Vô Nguyệt đánh sập mái nhà, hắn vì bảo vệ Lâm Tịch mà bị thương. Tiết thần y lại may mắn không bị gì, khi đó còn tưởng ông ta gặp may, giờ nghĩ lại thật kỳ lạ.
“Lục Uyên, chàng dùng các mối quan hệ, nghĩ cách kéo Tiết thần y xuống. Hoàng hậu đang chờ hoàng trưởng tử hồi cung để ra tay xử lý Hoàng thượng.
Hoàng thượng đưa ta lệnh bài, bảo ta đi tìm hoàng trưởng tử. Người nói hắn trung hiếu song toàn, tuyệt đối không làm hại cha mình.”
Lâm Tịch không quen nhiều người, hiện tại chỉ trông cậy vào bọn họ mới cứu được Hoàng thượng.
Trần Nhiên hào hứng giơ tay:c“Ta có cách! Hoàng trưởng tử mê võ nghệ, đã sớm muốn luận võ cùng sư huynh. Nhưng sư huynh vì chuyện của Quốc công nên không muốn dính líu đến hoàng tộc. Giờ ta sẽ chặn hắn giữa đường...”
“Không được.” Lâm Tịch chưa để Trần Nhiên nói hết đã lập tức bác bỏ, “Hoàng hậu biết hoàng trưởng tử rất hiếu thảo, nhất định đã dùng bệnh tình nguy kịch của Hoàng thượng làm lý do để gọi hắn về. Giờ trong lòng hắn, Hoàng thượng là quan trọng nhất.”
Trần Nhiên đành bó tay, hắn ta là người học võ, không có cách nào khác.
Lục Uyên nhìn lệnh bài trong tay, đưa cho Trần Nhiên: “Ngươi tìm người tin cậy, đưa cái này cho hoàng trưởng tử, nói rằng có cách cứu Hoàng thượng, hắn nhất định sẽ đến.”
Dù không muốn dây dưa với hoàng thất, nhưng Lục Uyên vẫn nắm rõ một số chuyện trong cung.
Ai cũng biết hoàng trưởng tử là con trai duy nhất của Hoàng thượng, từ nhỏ đã được yêu thương. Đáng tiếc sau khi Hoàng hậu bệnh nặng, Hoàng thượng phái hắn đi trấn thủ biên cương.
Hoàng trưởng tử hiểu rõ phụ hoàng xem trọng mình, nên vẫn luôn tận trung ở biên ải cho đến nay.
Không thể không nói, Hoàng thượng hiểu con rất rõ, biết hắn không thích đọc sách, liền cho làm võ tướng.
Lâm Tịch cảm thấy biện pháp này của Lục Uyên thật sự không tồi, gật đầu đồng tình.
Trần Nhiên lại bất mãn lườm họ một cái: “Nhìn hai ngươi như tiểu phu thê phối hợp ăn ý, lần sau khỏi cần bàn bạc với ta, cứ trực tiếp ra lệnh là được.”
“Tiểu tử thúi, nói chuyện với sư huynh kiểu gì vậy?” Lục Uyên không nể mặt, giơ tay đấm cho một cú.
“Sư huynh, ta nói giỡn thôi mà.” Trần Nhiên ôm ngực, vội xin tha.
“Nếu biết mình làm phiền bọn ta, nhận lệnh xong thì mau đi đi.” Lục Uyên trừng mắt lườm hắn.
Trần Nhiên cầm lệnh bài, nhanh chóng rời khỏi.
Đợi hắn đi khuất, Lục Uyên mới nắm lấy tay nàng: “Ta thấy ánh mắt nàng cứ lóe lên, có phải còn điều gì muốn nói riêng với vi phu không?”
Lâm Tịch đúng là có chuyện muốn nói, nhưng không phải lời ân ái gì, mà là chuyện khác. Nàng ghé sát tai hắn thì thầm mưu kế bí mật.
“Thật vất vả mới có thời gian riêng tư, vậy mà ngươi lại nghĩ đến chuyện khác.” Hắn giả vờ bất mãn, giọng đầy ai oán.
Lâm Tịch hơi đau đầu, nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái: “Ta không còn thời gian nữa. Chắc giờ sư phụ cũng sắp tỉnh rồi.”
Lục Uyên che mặt đang đỏ lên, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, còn đang ngẩn người vì cái hôn bất ngờ đó.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, Lâm Tịch đã rời đi, hắn mới cuống cuồng đuổi theo: “Chờ ta với!”
Vào giờ khắc hoàng hôn, Lâm Tịch lặng lẽ quay lại thư phòng của sư phụ, thấy ông vẫn nhắm chặt hai mắt, nàng vội vàng ngồi xuống bên cạnh, im lặng mài mực.
Lâm Diệp bất ngờ mở mắt ra, nhìn thấy trời bên ngoài đã tối, trong miệng lầm bầm vài câu:
“Sao vi sư lại ngủ mất thế này?”
Đúng lúc đó, Tiểu Vân Tử tới thu bài thi.
“Chấm xong hết rồi, mang đi mau. Giới y quan bây giờ đúng là không bằng đám học trò ngoài phố.” Ông nhìn về nơi xa, vẻ mặt đầy sầu não.
Tiểu Vân Tử không muốn nghe ông than phiền lải nhải, vội vàng thu thập hồ sơ rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Lâm Tịch nhìn bóng dáng Tiểu Vân Tử rời đi, bật cười thành tiếng: “Sư phụ, người diễn cũng khéo thật đấy.”
“Nói linh tinh gì vậy? Ta nào có diễn, vi sư nói toàn là lời thật lòng. Chuyện kia sao rồi?” Ông vừa nói vừa day thắt lưng tê mỏi.
Nàng gật đầu, ra hiệu mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ con cá cắn câu.
“Nhưng mà... làm sao giải độc cho Hoàng thượng đây?” Lâm Tịch nghĩ, chỉ dụ được hoàng trưởng tử vào cung là chưa đủ. Một ngày Hoàng thượng còn chưa được giải độc, quyền hành vẫn nằm trong tay Hoàng hậu, con trai bà ta chính là hoàng tử duy nhất còn sống của Hoa triều, lại đang nắm binh quyền.
Nghe Lục Uyên từng nói, những đại thần từng phản đối Hoàng hậu nắm quyền đều chết một cách kỳ lạ. Triều đình giờ đây đầy rẫy lo sợ, nhiều người vì cầu sống mà chọn cách im lặng, thậm chí có người cáo lão về quê để tránh thị phi. Nhưng vừa rời khỏi kinh thành đã bị giết sạch cả nhà mười mấy mạng.
Hoàng hậu đã bày tỏ rõ lập trường: ai dám chống lại bà ta thì chắc chắn phải chết. Một khi con trai bà ta nắm trọn triều chính, toàn bộ Thái Y Viện, quan lại trong triều đều sẽ bị thanh trừng.
Lâm Diệp ngồi xuống chiếu, vẻ mặt nặng nề: “Haizz, nhân quả báo ứng. Loại độc này rất khó giải, chính là do sư phụ ta năm đó hạ độc cho Hoàng hậu theo mật lệnh của Hoàng thượng. Độc này vốn là loại vô phương cứu chữa, sư phụ không nghiên cứu giải dược, thậm chí không ghi chép gì về nguyên liệu cả.
Không ai biết độc này được chế từ những gì. Vậy mà Hoàng hậu lại tìm được cách giải.”
Nghe xong, Lâm Tịch liền nhớ đến Tiết thần y. Trong tay ông ta có một cuốn y thư rất kỳ lạ, chuyên dùng trị những chứng bệnh hiếm gặp. Dọc đường, những loại độc khó giải ông ta đều biết cách chữa, không phải hạng lang băm tầm thường.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ chính ông ta là người đã giải độc cho Hoàng hậu.
Nếu vậy, nàng nhất định phải nghĩ cách tiếp cận Tiết thần y, như thế mới có hy vọng cứu Hoàng thượng.
“Sư phụ, vị thần y được Hoàng hậu phong làm Thái y hiện đang ở đâu ạ?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Lâm Diệp nhìn nàng đầy nghi ngờ.
[Nghiệt đồ chẳng lẽ lại định tìm người đó sao?]
Lâm Tịch hơi tò mò về người mà sư phụ gọi là “người đó”. Phải chăng ông cũng từng quen biết Tiết thần y? Có lẽ thật sự ông ta từng xuất thân từ trong cung.
“Nếu ông ấy có thể giải được độc của Hoàng hậu, vậy thì chắc chắn cũng có thể chữa được cho Hoàng thượng. Đồ nhi muốn thử đến gặp ông ấy một lần.”
Lâm Diệp kiên quyết lắc đầu: “Không được! Con tuyệt đối không được đi tìm người đó. Trời đã tối rồi, mau quay về phòng nghỉ đi.”
Không để nàng phân bua, ông lập tức đuổi Lâm Tịch ra khỏi thư phòng. Dường như trong lòng ông cất giấu một bí mật mà đến tận sâu trong nội tâm cũng không dám nói ra.
Lâm Tịch không thể dùng thuật đọc tâm để nhìn thấu suy nghĩ của sư phụ, nàng đành quyết định tự đi tìm Tiết thần y để lấy giải dược.
Chỉ cần Lục Uyên có thể giữ chân hoàng trưởng tử, thì Hoàng thượng mới có thêm một phần cơ hội sống sót.