Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 63



Lâm Diệp nhìn nàng thật sâu, ánh mắt chứa đựng nhiều ẩn ý, dường như có điều muốn nói.

[Nghe nói Thái hậu bất ngờ qua đời trong lãnh cung. Ngươi vừa mới từ đó trở về, vì sao lại không chút tổn hại nào?]

Lâm Tịch khẽ nói: “Các người lui xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với sư phụ.”

Nàng ra hiệu cho mọi người rời khỏi, rồi kéo Lâm Diệp vào trong phòng.

Đợi người ngoài đi hết, Lâm Diệp mới dám mở miệng. Ông đem nỗi nghi ngờ trong lòng nói ra.

Lâm Tịch trầm ngâm rất lâu. Có lẽ, không nói rõ sự thật mới là cách tốt nhất để bảo vệ sư phụ.

“Sư phụ, nguyên nhân cái chết của Thái hậu, con không thể nói rõ, mong người thứ lỗi. Nhưng Tiết thần y từng nói sư phụ trước đây là dược đồng trong cung, chuyên dùng để thử thuốc cho Hoàng thượng. Chuyện này có thật không?”

Nghe đến đây, Lâm Diệp bật cười lạnh: “Quả nhiên hắn vẫn nói cho ngươi rồi. Không sai, ta từng là một tên dược đồng thấp hèn, bị người ta dùng để thử độc tùy tiện. May mà mạng lớn, còn sống đến bây giờ.”

[Chuyện này vốn là vết thương ta không muốn ai khơi lại, vậy mà vẫn bị hắn nói ra. Khó trách Hoàng hậu bỗng dưng giáng chức ta.]

[May mà còn có sư phụ ta, người thấy ta đáng thương liền cứu ta khỏi tay những kẻ độc ác. Đáng tiếc, sư phụ ta cũng bị hại chết.]

Lâm Tịch nhẹ giọng nói: “Sư phụ, người kể cho con nghe chuyện về Tiết thần y được không?”

Nàng biết quá ít về ông ta, e rằng sau này sẽ rước họa vào thân.

Lâm Diệp lấy từ bọc áo ra một ống tẩu thuốc, ngồi nhìn ra cửa sổ, phiền muộn nhớ lại chuyện cũ năm xưa.

Khi đó Hoàng thượng còn là Thái tử, còn ông chỉ là một tên dược đồng nhỏ bé trong cung, thân phận thấp kém, chịu đủ khổ nhục.

Bởi vì bị cha mẹ bán vào cung, ông suýt chút nữa bị đưa đi thiến để làm thái giám. May mắn thay, được sư phụ cứu mạng.

Khi ấy, sư phụ tình cờ đi ngang qua nơi thiến nhân, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ trong phòng, động lòng trắc ẩn mà vào xem thử.

Những thái giám ở đó đã chai lì với sinh mạng, dùng dao mổ một cách tàn nhẫn, không cần biết bọn trẻ sống chết thế nào. Mỗi lần xuống dao, cũng chẳng buồn cầm máu, chỉ chờ xem đứa trẻ có sống sót được hay không.

Đứa nào chịu đựng nổi thì sống, còn không thì thành thi thể lạnh lẽo bị vứt sang một bên.

Khi đó Lâm Diệp còn nhỏ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy mà sợ đến bất động. Liên tiếp vài đứa trẻ không chịu nổi, bị vứt sang góc, chờ chết.

Ông biết mình cũng sẽ rơi vào kết cục như thế, tất cả là do cha mẹ ông, những kẻ vô trách nhiệm. Sinh con mà không nuôi nổi, lại còn đẩy con vào đường chết.

Lâm Diệp vốn là một đứa trẻ thông minh, có khiếu đọc sách, nhưng vì gia cảnh nghèo khó, cha mẹ chẳng hề đầu tư cho học hành. Cha thì mê cờ bạc, mẹ thì yếu đuối, chẳng dám phản kháng.

Dần dần, cha ông nghiện cờ bạc nặng, đến cả muội muội vẫn còn bọc tã cũng bị đem bán cho tú bà. Lâm Diệp từng tới kỹ viện tìm muội muội, nhưng chỉ bị đánh cho bầm dập.

Căn nhà của họ cũng bị cha đem bán sạch. Cuối cùng chỉ còn lại ông, và rồi cũng bị bán vào cung.

Lúc bị đưa tới nơi thiến nhân, Lâm Diệp cắn răng chịu đựng. Trong lòng nghĩ: “Chỉ là một nhát dao, ta có thể chịu được.”

“A!” Một tiếng thét thảm vang lên. Đến lượt ông.

Ông bị mấy thái giám kéo lên bàn gỗ, cảm giác bên dưới trống không, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

“Một thằng nhỏ khỏe mạnh đấy.” Tên thái giám cầm dao nhe răng cười đểu rồi giơ dao lên.

Lâm Diệp vì sợ hãi mà giãy giụa, nhát dao đầu tiên chém vào đùi, đang chuẩn bị chém tiếp nhát thứ hai…

Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hiền từ bước vào. Vừa thấy cảnh tượng đẫm máu liền giận dữ quát lớn: “Các ngươi đang làm gì vậy hả?!”

Mấy tên thái giám thấy đó là Vương Y Chính, ngự y cấp cao, thì vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Vương Y Chính, sao ngài lại tới nơi bẩn thỉu này?”

Vương Y Chính không thèm để ý đến bọn họ, mà nhanh chóng chạy đến xem những đứa bé nằm la liệt trên mặt đất. Thấy vài đứa còn thoi thóp thở, ông vội vàng đút thuốc viên, dặn dò cẩn thận cách chăm sóc.

Ông còn gọi tùy tùng đi mời y quan từ Thái Y Viện đến cứu chữa cho lũ trẻ đang hấp hối kia.

Tổng quản thái giám thấy vậy cũng không dám hé miệng, dù sao Vương Y Chính là người được Hoàng thượng sủng tín.

Lúc này, Lâm Diệp đang nằm trên bàn gỗ đau đến mức r.ên rỉ “hừ hừ”, máu từ vết thương ở đùi không ngừng chảy ra, lạnh đến thấu xương, như thể hàn khí xuyên vào tận tủy.

Vương Y Chính ngẩng đầu nhìn lướt qua, thấy ánh mắt thằng bé kiên nghị khác thường. Không ngờ nó chịu đựng được đến tận lúc này mới r.ên rỉ thành tiếng. Lại nhìn vết thương, cũng may tay tên thái giám trượt, chưa chém trúng căn nguyên mệnh căn. Ông quyết tâm phải cứu đứa nhỏ này.

“Đứa trẻ này, ta muốn mang đi. Các ngươi không được làm loạn nữa. Nếu còn dám ra tay, ta sẽ bẩm báo Hoàng thượng về việc các ngươi hành xử trong phòng tịnh thân.”

Lâm Diệp híp mắt nhìn người đàn ông vừa cứu mình khỏi bể khổ, một người trung niên khoảng ngoài bốn mươi, tóc mai đã điểm bạc, lông mày rậm rạp ngay ngắn, khí chất chính trực.

Đến khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Vương Y Chính thấy Lâm Diệp đã khỏe, định đưa ông về nhà.

Nào ngờ căn nhà đó đã tan hoang từ lâu. Gian nhà trọ thuê rối bời, hỗn độn. Chủ nhà vừa thấy ông, liền nắm cổ áo quát: “Tiểu tử thối, Lâm Tiêu phụ thân ngươi thiếu ta một năm tiền thuê nhà, còn dám quay về à?”

“Mẫu ta đâu rồi?” Cậu hỏi.

“Chết rồi.” Chủ nhà hờ hững đáp.

Lâm Diệp siết chặt nắm đấm định lao lên đánh người, may mà Vương Y Chính cản lại, khiêm tốn lên tiếng: “Có gì cứ từ từ nói, đừng làm khó trẻ con.”

Chủ nhà phủi tay áo, ra vẻ vô tội: “Mẫu thân nó chết thật rồi. Phụ thân nó thua bạc, đem vợ cầm cố cho tú bà. Bà ta biết chuyện xong thì treo cổ tự vẫn. Ta cũng khổ đây, cái nhà bị bọn họ làm nát như tương.”

Vương Y Chính đành lấy tiền túi ra trả hết nợ nần giúp Lâm Diệp.

Lúc ấy, Lâm Diệp quỳ sụp xuống đất, không biết phải làm sao cho phải.

Ông hiền từ ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Diệp: “Đứa trẻ đáng thương, theo ta vào cung đi.”

“Đại nhân, xin người giúp con một việc nữa!” Lâm Diệp nhớ tới muội muội, giữ chặt tay áo ông, khẩn cầu.

Hai người đến thanh lâu. Tú bà thấy có tiền liền chịu nói, bảo rằng muội muội ông đã chết vì suy dinh dưỡng, chưa kịp đòi tiền mai táng đã có người đến tìm.

Lâm Diệp hoàn toàn tuyệt vọng. Người cha đốn mạt ấy đã hại tan nhà nát cửa. Ông giận quá, chộp lấy dao phay của hàng thịt, xông đến sòng bạc định liều mạng với lão.

Vương Y Chính vội đuổi theo khuyên nhủ.

Cảm xúc dâng trào, Lâm Diệp lao vào sòng bạc, đảo mắt tìm kiếm, không thấy người cha đâu, chỉ nghe phía sau viện có tiếng cãi vã.

Ông nhìn qua cửa sổ, quả nhiên là cha mình.

“Lâm Tiêu chết tiệt, ngươi lại thua nữa? Còn thứ gì để cược không?” Chủ sòng bạc khinh bỉ nhìn gã ăn mày rách rưới trước mặt, nghĩ thầm kẻ này đến cả vợ con cũng bán, đúng là không còn nhân tính.

“Ta còn mấy ngón tay! Nếu muốn thì lấy đi!” Lâm Tiêu điên loạn chìa tay trái ra.

Chủ sòng do dự, lão liền túm lấy dao chặt củi gần đó, chém phăng mấy ngón, máu bắn tung tóe.

“Cái này có tính không?”

“Ngươi tưởng ta muốn tay ngươi à?” Lão chủ phát bực, cau có.

Lâm Diệp định lao vào chém chết cha mình, nhưng lại chứng kiến gã điên cuồng đến vậy, liền khựng lại.

Lâm Tiêu thấy con trai, bất chấp máu me đầy mình, gào lên: “Ta còn có con trai! Nếu ngươi muốn thì mang nó đi luôn!”

Lão chủ sòng lạnh lùng đáp: “Ngươi quên rồi sao? Con trai ngươi đã bị bán vào cung từ lâu, giờ là người của hoàng cung, chúng ta không dám động vào.”

Ngay lúc đó, Vương Y Chính xông tới, đẩy gã đàn ông máu me đang ôm Lâm Diệp ra, nói: “Chúng ta đi!”

Đó là lần cuối cùng Lâm Diệp nhìn thấy người cha ruột của ông. Từ đó về sau, ông không bao giờ gặp lại lão ta nữa.

Khi ấy, hoàng cung chỉ tuyển y giả có thân phận rõ ràng làm quan. Lâm Diệp thân thế hèn kém, muốn ở lại thì chỉ có thể làm dược đồng thử thuốc.

Nhờ có Vương Y Chính được Hoàng thượng yêu thích, chẳng bao lâu sau được thăng làm viện phán.

Đến khi Thái tử đăng cơ, ông trở thành thái y và là tâm phúc của Thái tử.

Nhờ đó, Lâm Diệp cũng có cơ hội thi đậu làm y quan. Tưởng rằng mọi chuyện từ đây sẽ thuận lợi, ai ngờ vẫn gặp trắc trở.

Còn Tiết ngự y, ông cũng chỉ nghe chút ít. Người này xuất thân danh môn y học, gia thế hiển hách, khinh thường kẻ hèn mọn như họ.

Hai người gần như không giao thiệp. Chỉ biết Tiết ngự y từng có qua lại với Hoàng hậu, sau đó bị đuổi khỏi cung.

Lâm Tịch nghe sư phụ kể về quá khứ bi thảm, bất giác thở dài.

“Sư phụ, hiện tại vị thái y kia đang đứng về phía Hoàng hậu. Vậy Hoàng thượng trúng độc, thật sự không còn cách nào giải sao?”

Lâm Diệp lắc đầu, lấy ra một bình thuốc, chỉ vào: “Hoàng thượng trúng độc ‘Xẻo Tâm’.”

[Tuy không rõ dược tính, nhưng sư phụ ta từng để lại một bình, ta luôn lo ngày này sẽ đến.]

Dứt lời, ông mở nắp nuốt thuốc ngay trước mắt nàng.

Lâm Tịch hoảng hốt vươn tay định ngăn lại, nhưng không kịp, chỉ biết trân trối nhìn ông nuốt độc vào người.

Lâm Diệp lắc đầu cười: “Đừng lo. Ta từng làm dược đồng, thân thể đã quen thử nhiều loại độc. Chất này chưa gi.ết ch.ết ta ngay được đâu.”

Dù ông nói thế, máu đã rỉ ra khóe miệng, cho thấy độc đã ngấm sâu, giọng nói bắt đầu nghẹn lại.

Dần dần, ông không còn nói ra tiếng nữa.

Lâm Tịch lòng như rơi xuống đáy vực, không muốn sư phụ vì mình mà liều thân.

“Sư phụ, làm sao để giải độc?”

Lâm Diệp vội cầm giấy bút, viết ba chữ lớn: Tiết Thái Y.

Nàng cầm mảnh giấy, vội vã rời đi. Hoàng hậu cho nàng ba ngày tìm ngọc tỷ.

Kỳ thực ngọc tỷ đã được nàng giấu đi. Ban đầu định trao tận tay Hoàng thượng, nhưng giờ không cách nào tiếp cận ngài được.

Trước mắt, chỉ có tìm được Lục Uyên thì kế hoạch mới có thể tiếp tục.

Nàng đến đoạn tường đã hẹn với Lục Uyên, cẩn thận rút gạch ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ.

Trên đó viết: “Trần Nhiên đã tìm được Hoàng tử, đang làm theo kế hoạch của nàng. Ta vẫn luôn ở gần bên, đừng lo.”

Nét chữ rất giống Lục Uyên. Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài bức tường cao vút ra thì chẳng có gì khác.

Bất chợt có tiếng bước chân vang lên từ xa, Lâm Tịch lập tức nhét tờ giấy vào lòng bàn tay, cúi đầu men theo chân tường bước đi, vẫn bị phát hiện.

Từ khi Hoàng hậu nắm quyền hậu cung, Thuần Hi trưởng công chúa cũng không còn kiêng dè, ngang nhiên bước đến gần nàng.

[Tiện nha đầu, lén lút thế này, chắc chắn đang làm chuyện mờ ám. Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận.]

“Ồ, Lâm Y Chính, mới đó mà đã tính đào tẩu rồi sao? Đáng tiếc trong cung này, nếu không có lệnh của Hoàng hậu, đến một con ruồi cũng đừng hòng bay ra ngoài.”

Lâm Tịch vội vàng hành lễ, cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Thấy nàng run rẩy, công chúa càng thấy hả giận, lập tức sai người lục soát người nàng. Nhưng lại nhớ thân phận thật của Lâm Tịch hiện chưa thể tiết lộ, Hoàng hậu từng dặn không được để lộ.

“Khoan đã, để ta tự mình lục.” Công chúa ra tay, sờ soạng từng tấc trên người nàng, nhưng chẳng tìm được gì.

[Lạ thật, rõ ràng thấy nàng cầm một tờ giấy mà, sao giờ lại không thấy đâu?]

Đúng lúc công chúa định bóp miệng nàng ra, thì Sơ Tình xuất hiện.

“Công chúa, Hoàng hậu phân phó ngài không được rời khỏi ngài ấy quá xa. Ngài cần lập tức trở về.”

“Biết rồi.” Công chúa đẩy mạnh Lâm Tịch một cái, rồi bỏ đi.

Lâm Tịch quỳ gối tiễn công chúa, thấy bóng dáng nàng ta khuất hẳn mới nhẹ thở ra. May mà lúc hành lễ, nàng đã nhét tờ giấy vào miệng.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, bắt gặp ánh mắt Sơ Tình ngoái lại nhìn mình, hình như muốn nói điều gì đó.

Hồi tưởng lại trước đây, nguyên thân từng cùng Sơ Tình hợp tác, mỗi lần thoát hiểm đều nhờ nàng ta giúp. Nàng rất muốn tìm Sơ Tình hỏi cho rõ.

Nhưng lại sợ Sơ Tình thật sự là người của Hoàng hậu, vì không thể đọc được lòng nàng ta.

Đêm khuya.

Lâm Tịch khoác áo lông chồn ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trời sao.

Chỉ còn ba ngày nữa, hy vọng Trần Nhiên có thể nhanh chóng hành động.

Bất chợt một bóng đen xẹt qua bầu trời. Nàng tưởng mình hoa mắt, dụi mắt nhìn lại. Không ngờ một bóng người cao lớn hạ xuống ngay trước mặt nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Vì sư phụ rơi lệ!