Thái Y Viện.
“Tê tê…” Trong thư phòng không ngừng vang lên tiếng r.ên rỉ thảm thiết của sư phụ.
Lâm Tịch vừa châm một kim xuống, sư phụ đau đến không thốt nên lời, nhưng sắc mặt đầy thống khổ đủ để biểu hiện rõ nàng đã đâm sai huyệt.
[Nghiệt đồ này muốn lấy mạng ta chắc, đó là huyệt Thiên Trì! Ai da, lâu không gặp, y thuật của nó lại thụt lùi thế này sao?]
May mà nàng vẫn có thể nghe được tiếng lòng của ông, bèn làm lại từ đầu. Sau nhiều ngày thử nghiệm, cuối cùng hai người cũng xác định được vài loại thành phần trong chất độc.
Lâm Tịch làm theo lời dặn của sư phụ, đi tìm các loại vật độc có thành phần tương tự.
Lúc nàng bắt con rắn ngũ bộ, đã phải tốn không ít công sức. Trong cung không có loại rắn độc này, nàng còn phải lén ra chợ đen tìm mua, suýt nữa bị lừa một vố.
Khó khăn lắm mới mua được, còn suýt bị rắn độc cắn cho một phát.
Giờ nàng đã gom đủ ba loại dược liệu độc: rết, rắn độc và đoạn trường thảo.
Sư phụ giục nàng mau chóng điều chế giải dược để cứu Hoàng thượng.
“Thùng thùng.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Lâm Tịch vừa trả lời vừa giúp sư phụ lau tay áo, che đi vết kim châm.
Sơ Tình nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cung kính hành lễ với hai người: “Lâm Y Chính, Hoàng hậu nương nương đã hỏi ngài hai ngày nay rồi. Ngài đã điều tra ra chân tướng cái chết của Thục phi chưa?”
Lâm Tịch trầm mặc một lúc, cắn răng đáp: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương chờ thêm một chút, ngày mai thần nhất định có kết quả.”
Nói xong, Sơ Tình liền cáo lui.
Lâm Diệp trừng mắt nhìn nàng.
[Con bé này lại gây ra chuyện gì nữa rồi. Thật đúng là không chịu yên một ngày.]
Lâm Tịch thấy sư phụ lo lắng, bèn mỉm cười trấn an: “Sư phụ, người đừng lo. Lần này con sẽ sống sót, cũng sẽ cứu lấy Thái Y Viện của chúng ta.”
Lâm Diệp biết nàng đã tính toán rõ ràng trong lòng, liền xắn tay áo tiếp tục để nàng thử độc. May mà lần này lượng thuốc không nhiều.
Sau khi Lục Uyên và Lâm Tịch chia nhau điều tra, hắn đã rời khỏi hoàng cung, âm thầm lần theo tung tích của phụ thân.
Không ngờ lại phát hiện hành tung của ông ta quả thật kỳ quặc.
Ông ta lại đến tế mộ mẫu thân. Nghĩ đến năm xưa sau khi gi.ết ch.ết mẫu thân, ông còn không cho ai dựng mộ cho bà.
Ngôi mộ đó là do Hoàng thượng đích thân cho phép xây dựng. Vì năm ấy là do cữu cữu làm càn, lỗi không thuộc về mẫu thân, nhưng phụ thân lại lấy danh nghĩa đại nghĩa diệt thân để chứng tỏ lòng trung.
Ông ta luôn cho rằng mẫu thân là phản tặc, cả đời không muốn liên can gì đến bà. Vậy giờ còn mèo khóc chuột giả từ bi gì chứ?
Lục Uyên ẩn mình dưới tán cây, cẩn thận quan sát, không ngờ vẫn bị phụ thân phát hiện.
“Ra đây đi.” An Quốc công hạ giọng nói.
Lục Uyên không hề giấu giếm, bước ra từ sau thân cây, còn không quên mỉa mai: “Sao vậy? Sợ sau khi chết sẽ không dám đối mặt với mẫu thân, nên giờ tìm cách sám hối?”
Ánh mắt An Quốc công không có chút ấm áp nào, chỉ là một màu lạnh lẽo: “Ta vẫn luôn xem ngươi là đứa con duy nhất, chưa từng đánh ngươi một lần. Vậy mà ngươi cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích ta. Cẩn thận ta…”
Ông ta giơ tay định ra đòn, nhưng lại bị Lục Uyên ngăn lại giữa chừng.
“Sao? Giống Thục phi, bị ông hại chết thảm trong cung?”
Lời vừa dứt, An Quốc công sững người tại chỗ, tay phải khựng lại, ánh mắt đầy ưu thương nhìn về nơi xa.
“Con à, ta và Thục phi thật lòng yêu nhau. Nàng còn mang thai con ta, ta sao có thể giết nàng được?”
Lục Uyên hoàn toàn không tin một lời nào, ánh mắt đầy căm phẫn: “Hừ! Nương ta chẳng phải cũng bị chính tay ông gi.ết ch.ết sao? Giờ Thục phi trở thành mối đe dọa, ông chắc chắn muốn trừ khử để nhẹ gánh.”
Hắn nhớ lại mọi phân tích của Lâm Tịch trước đó, liền nói ra từng chi tiết như thể vạch trần sự thật.
Tiếc là, đối mặt với An Quốc công, hắn vẫn còn kém một bước.
An Quốc công giơ tay ra, cười lạnh: “Vậy thì ngươi cứ trói vi phụ lại, giao cho vị tiểu tình nhân của ngươi đi.
Ta đã điều tra nàng rồi. Giờ nàng chính là người được Hoàng hậu sủng ái nhất. Nàng cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu. Mấy vụ cung phi chết trước đây, không phải cũng do nàng nhúng tay vào à?
Không ngờ vì một nữ nhân xa lạ mà ngươi dám quay lưng với tình phụ tử. Ai… tổ huấn nhà Lục gia là ‘ngàn vạn lần không được tin lời đàn bà đẹp’. Vậy mà ngươi và ta đều bị dính bẫy đàn bà.”
Lục Uyên biết rõ Lâm Tịch là người thế nào, nên không đời nào chỉ vì mấy lời của phụ thân mà nảy sinh nghi ngờ nàng.
Ít nhất, lòng dạ nàng vẫn còn sạch sẽ hơn phụ thân một bậc.
Lúc hoàng hôn buông xuống, bầu trời tối sầm, mây đen cuồn cuộn, dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Từ nơi xa, một mũi tên bắn lén bay vút đến thẳng hai người.
Lục Uyên dùng mũi tên trong tay gạt đi mũi tên kia, định gọi ám vệ, nào ngờ An Quốc công lại kéo tay hắn, ra hiệu hắn thu kiếm lại.
Ngay lúc hắn còn đang phân vân không hiểu chuyện gì xảy ra, một đám người bất ngờ lao ra từ trong rừng.
Người đi đầu là một nữ nhân vận hoa phục quý giá, xung quanh có thị vệ bao vây kín hai cha con.
Lục Uyên nhìn kỹ, hóa ra là Hoàng hậu. Theo sau bà ta, còn có cả Yến Vô Nguyệt, kẻ đang mặc bộ lam y chói mắt.
An Quốc công thu lại thanh kiếm, khinh khỉnh cười một tiếng: “Ta cùng con trai đến tế mộ vong thê, sao lại làm phiền đến Hoàng hậu nương nương đích thân giá lâm?”
Trong mắt Hoàng hậu hiện lên vẻ khinh bỉ: “An Quốc công, đừng vờ ngây thơ. Thục phi là do ngươi sát hại. Những lời vừa rồi hai người nói, ta đều đã nghe rõ. Nếu sớm nhận tội, có lẽ còn giữ được toàn thây.”
Lục Uyên đứng yên tại chỗ, không dám hành động khinh suất. Hắn không ngờ mình lại không phát hiện ra có một nhóm người đông như vậy ẩn nấp trong rừng. Rốt cuộc thứ gì đã khiến thính giác của hắn bị nhiễu loạn?
Hắn liếc sang Yến Vô Nguyệt, chợt nhớ ra, vừa nãy trong rừng vang lên tiếng côn trùng hỗn loạn cùng tiếng chim hót, hắn lại không mảy may để tâm.
An Quốc công vẫn điềm tĩnh đáp lời, ánh mắt không né tránh: “Hoàng hậu nói vậy thật oan. Ta từ đầu đến cuối vẫn ở bên ngoài hoàng cung, chưa từng vào cung, ngươi định chứng minh ta giết Thục phi bằng cách nào?”
Trong mắt ông ta, người đàn bà này chỉ biết giở trò sau lưng, chẳng xứng đối đầu chính diện.
Hoàng hậu giơ ngón tay ngọc, chỉ thẳng về phía Lục Uyên: “Nhờ đứa con trai tốt của ngươi mà ta mới lần ra được đầu mối. Ban đầu, ta chỉ nghi ngờ Thục phi chết có điều bất thường, tra đến ngày xảy ra chuyện, thì phát hiện tuy ngươi không ở trong cung, nhưng cũng không ở trong phủ. Có người trông thấy ngươi xuất hiện bên ngoài cửa cung lúc đêm khuya, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.
Lại đúng lúc Lâm Tịch tiếp nhận vụ án này, ta còn nghi ngờ nàng vì nể tình ngươi mà xử lý thiên lệch. Không ngờ nàng lại khiến ta thất vọng, chính tay đưa Lục Uyên đi tìm ngươi.
Nhưng mà… đứa con trai này của ngươi quả thực có khí phách, là người dám đại nghĩa diệt thân.”
An Quốc công chỉ lắc đầu cười nhạt: “Tai bay vạ gió, còn sợ gì không có lý do.”
Lúc này Lục Uyên mới nhận ra, Hoàng hậu mới là người sâu không lường được trong cung, không chỉ thủ đoạn tàn độc, tâm cơ cũng hiểm ác. Ngay cả Lâm Tịch cũng bị bà ta kéo vào kế hoạch này.
Nhưng nếu bà ta biết rõ hung thủ là ai, sao còn giao vụ án cho Lâm Tịch điều tra?
Hắn thật sự không hiểu nổi.
Hoàng hậu ra lệnh bắt giữ An Quốc công.
Lúc đi ngang qua ông ta, bà ta cúi đầu, lạnh giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết lối mật đạo trong cung, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.”
An Quốc công không đáp, bị áp giải rời đi, để lại Lục Uyên đứng im tại chỗ.
Hoàng hậu nói hắn là công thần, nên không làm khó gì, còn hứa phong cho hắn chức Quốc công, tiếp tục sống trong phủ. Nhưng An Quốc công thì không được may mắn như vậy, nếu bị điều tra ra đúng là hung thủ sát hại Thục phi, chắc chắn sẽ bị xử tử lăng trì trước mặt bá quan văn võ.
Lục Uyên thấy sự việc nghiêm trọng, lập tức định tiến cung nói cho Lâm Tịch toàn bộ chân tướng.
Bỗng nhiên, trên trời vang lên tiếng pháo hiệu.
Hoàng hậu vô cùng vui mừng: “Con ta đã trở lại rồi!”
Bà ta ngồi vào kiệu, lập tức ra lệnh cho người trở về cung thật nhanh.
Lục Uyên cảm thấy tình hình nguy cấp, vội vàng đuổi theo đoàn người.
Lúc này, Lâm Tịch vẫn đang ở Thái Y Viện, giúp sư phụ điều chế giải dược. Nhìn sắc mặt ông dần trở nên tái nhợt, nàng không nỡ xuống tay.
Lâm Diệp gấp gáp khoa tay múa chân, ra hiệu bảo nàng tiếp tục.
[Nhanh lên, phải điều chế cho xong giải dược. Thời gian của Hoàng thượng không còn nhiều. Ngày mai chính là ngày thao diễn thật, đây là cơ hội duy nhất để cứu Hoàng thượng.]
Lâm Tịch hít sâu một hơi, cắn răng dùng kim châm dính thuốc, nhẹ nhàng đặt đúng vào huyệt đạo của sư phụ.
“Đông” một tiếng, sư phụ ngất xỉu ngay tại chỗ, ngã vật xuống giường.
Lâm Tịch hoảng hốt cắn ngón tay, thầm nghĩ không lẽ mình lỡ tay hại chết sư phụ rồi?
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt Lâm Diệp dần hồng hào trở lại. Ông từ từ mở mắt, chỉ tay về phía nàng.
Bỗng dưng, một dòng khí nóng từ ngực trào lên, ông vội đỡ lấy giường rồi phun ra một ngụm máu đen.
“A… A…” Lâm Diệp cố gắng phát ra âm thanh, nhưng giọng vẫn chưa hồi phục.
Nhưng ông có thể cảm nhận được độc tố trong cơ thể đã được bài xuất. Ông vội vàng kéo lấy tay Lâm Tịch, viết lên lòng bàn tay nàng: “Chính là loại thuốc này, tiếp tục điều chế.”
Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán. Nàng suýt tưởng mình đã giết người. Vì phương pháp dùng cũng là độc, lấy độc trị độc, không ngờ lại trúng.
Nàng lập tức ra hậu viện, lấy những nguyên liệu mua được ở chợ đen để tiếp tục luyện chế giải dược.
Không ngờ Tiểu Vân Tử lại chạy vội đến, cúi đầu ghé tai nàng nói nhỏ: “Đại nhân, Hoàng hậu nương nương bảo nô tài truyền lời, hung thủ sát hại Thục phi đã bị bắt, ngài có thể đến thẩm vấn.”
Nàng sững người kinh ngạc. Rõ ràng trước đó nàng chỉ mới nghi ngờ, còn chưa báo cho bất kỳ ai, ngoại trừ Lục Uyên… chẳng lẽ hắn bị bắt?
“Lục Uyên đâu? Hắn không sao chứ?” Nàng kích động nắm chặt tay Tiểu Vân Tử, lắc mạnh.
“Đại nhân, Thế tử không sao cả. Chính hắn là người bắt được hung thủ. Hoàng hậu nương nương còn muốn ban thưởng cho ngài ấy nữa.” Tiểu Vân Tử bị nàng lay đến mức choáng váng.
Lâm Tịch thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Lục Uyên không sao, mọi chuyện đều tốt rồi.
“Nhưng mà, Tiểu Vân Tử, sao ngươi ngày nào cũng chạy đến cung của Hoàng hậu? Có phải ngươi là tai mắt do Lãnh Thúy Cung phái tới không?” Lâm Tịch vừa nói vừa giơ tiểu đao lên chỉ vào hắn ta, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm.
Tiểu Vân Tử hoảng hốt xua tay lia lịa: “Đại nhân, oan cho nô tài! Nô tài chỉ đưa thuốc, đúng lúc bị Hoàng hậu triệu vào ngự tiền. Lúc ấy, Hoàng trưởng tử cũng có mặt trong điện.”
Lâm Tịch khẽ rùng mình, Hoàng trưởng tử đã trở về? Trần Nhiên chẳng phải đã đi ngăn cản ngài ấy sao? Tại sao ngài ấy lại đột ngột hồi cung?
Nàng cảm thấy trong cung sắp có biến lớn. Việc Hoàng trưởng tử trở lại đúng vào thời điểm ngày mai Hoàng thượng được trị liệu, cũng thật quá trùng hợp.
“Tiểu Vân Tử, ngươi trông chừng lò thuốc cho kỹ, sắc kỹ rồi mang cho sư phụ.” Nàng dặn dò ngắn gọn.
Nói xong, Lâm Tịch buông việc đang làm dở, cấp tốc chạy đến Lãnh Thúy Cung. Trong lòng nàng dấy lên nghi hoặc: tại sao Hoàng hậu lại biết được chuyện giữa nàng và Lục Uyên?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con bướm tím vẫn đang bay lượn trên không trung, lập tức hiểu ra tất cả.
Chắc chắn là Yến Vô Nguyệt đã mách cho Hoàng hậu chuyện giữa nàng và Lục Uyên. Không ngờ bên ngoài có bọ ngựa rình bắt ve, phía sau lại có chim sẻ chờ sẵn.
Lần này, nàng đã rơi vào bẫy của kẻ khác.