Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 8



Lúc này Trần Nhiên mới chú ý tới phía sau có một cung nhân dáng người nhỏ nhắn gầy gò, da ngăm, mặc trên người trang phục Thái Y Viện.
Hắn đưa mắt quan sát Lâm Tịch một lượt rồi nghi hoặc hỏi: “Ngươi theo bọn ta làm gì?”

“Tướng quân, ta... ta…” Lâm Tịch lúng túng, nói năng lắp bắp, không biết phải giải thích ra sao.

Ngay lúc ấy, Lục Uyên bước lên chắn trước người nàng, vỗ vai Trần Nhiên, cười nói: “Dược đồng này ta quen, đừng làm khó hắn. Để hắn theo chúng ta thử rượu một chút, lỡ như có kẻ bỏ độc thì sao?”

Nghe vậy, Trần Nhiên lập tức nở nụ cười, thân thiết ôm vai Lục Uyên: “Nếu là bằng hữu của sư huynh, vậy cũng là bằng hữu của ta. Cùng đi!”

Lâm Tịch thầm thở phào một hơi. Trong cung này, quả nhiên không có quyền thế thì chẳng dễ sống chút nào.

Tầng hai nhã tọa của Phong Duyệt Tửu Lâu. Trên bàn bày đủ loại bình rượu lớn nhỏ, rượu ngon thơm lừng. Trần Nhiên tâm trạng đang tốt, ngồi sát bên Lục Uyên, liên tục nâng chén không ngừng.

Còn Lâm Tịch thì đứng bên, lặng lẽ thay bọn họ thử rượu, không dám làm lơ dù chỉ một ngụm.

Rượu qua ba tuần, Trần Nhiên đã có chút ngà say, chỉ vào Lâm Tịch hỏi: “Trong Thái Y Viện có dược đồng như ngươi, vậy sao nguyên tiêu hôm đó không sai người tới thử thuốc cho Dao phi đang mang long thai?”

Lâm Tịch cúi người cung kính: “Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân là dược đồng duy nhất chuyên trách thí dược ở Thái Y Viện, mà hôm đó đúng lúc là ngày nghỉ của tiểu nhân.”

Thực ra, dược đồng thật sự đã bị chết do trúng độc ngay trong đêm trước Tết Nguyên Tiêu. Ngày hôm sau Dao phi phát độc bỏ mạng, cả hoàng cung bận rộn vì tang sự, không ai để tâm tới cái chết của một dược đồng nhỏ bé.
Đợi đến khi lo xong tang lễ, sư phụ nàng mới vội trình báo chuyện này lên Hoàng thượng. Nghe vậy, Lục Uyên thoáng lộ vẻ thương cảm, trong lòng thầm nghĩ:

[Dược đồng này trông mới mười bảy, mười tám tuổi, lại vì chuyện thí độc mà phải thay người khác gánh họa, thật đáng thương.]

Trần Nhiên bên cạnh lại ra vẻ bừng tỉnh: “À thì ra là vậy! Ta còn thắc mắc sao có dược đồng mà Dao phi lại trúng độc chết như thế.”

Thấy hắn đã có phần say, Lâm Tịch tranh thủ hỏi: “Đại nhân còn nhớ hôm mồng mười tháng Giêng, có thấy ngự y Lâm Tịch trong cung ra ngoài đi đâu không ạ?”

“Ngự y? Ngươi nói là cái người đã hại chết Dao phi ấy hả?” Trần Nhiên cau mày, cố nhớ lại.
[Hôm đó hình như ta có thấy ngự y đó đi về phía hiệu thuốc Lý Ký nhưng cụ thể thì thật sự không nhớ rõ.]

Chưa kịp trả lời thêm, hắn đã ngả đầu gục xuống bàn, say bất tỉnh.

Lục Uyên vội đỡ lấy, bất đắc dĩ nói: “Vẫn như trước, không chịu nổi ba chén đã say khướt.”

Lúc này sắc trời đã tối, Lâm Tịch liền đứng dậy cáo từ: “Đa tạ đề đốc và tướng quân, tiểu nhân xin phép cáo lui.”

“Được rồi, đi đường cẩn thận.” Lục Uyên nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, trong lòng có chút lo lắng.

Lâm Tịch không quay đầu lại, rảo bước rời khỏi tửu lâu. Trong tay nàng đã có được manh mối quý giá từ năng lực đọc tâm: ngày mai nhất định phải đến hiệu thuốc Lý Ký tra xét cho rõ.

Lúc này, Lục Uyên đứng trên lan can tầng hai, ánh mắt dõi theo bóng lưng dược đồng đang chạy chậm về phía hoàng cung. Thân ảnh đó thoáng quen thuộc đến lạ thường. Hắn còn chưa kịp nghĩ sâu, thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nôn ọe.

“Ọe!” Một luồng mùi rượu chua nồng xộc thẳng vào mũi.

Trần Nhiên ngồi bệt bên cạnh, vừa nôn vừa run.

Lục Uyên vội lùi ra xa, một tay quạt quạt mùi, vừa cười vừa mắng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không biết uống rượu thì đừng cố!”

“Sư huynh, gặp được huynh, ta thật sự rất vui.” Trần Nhiên lim dim đôi mắt, vẻ mặt toàn là phấn khởi và sung sướng.

Lục Uyên cũng đành bó tay với vị sư đệ này, chỉ còn cách cõng hắn trở về quân doanh. Mãi cho đến khi đặt hắn nằm lên giường nghỉ, hắn mới chợt nhớ ra: hôm nay vốn có chuyện quan trọng cần hỏi, vậy mà bị hắn quấy một trận, cuối cùng lại quên mất sạch sành sanh.

Bây giờ người đã say khướt, thần trí mơ hồ, chỉ còn cách đợi đến sáng mai. Lục Uyên thay giúp hắn bộ y phục dính bẩn, rồi ngồi xếp bằng một bên, kiên nhẫn chờ đợi Trần Nhiên tỉnh lại.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tịch đang chuẩn bị rời cung điều tra vụ án thì bất ngờ bị Vương công công chặn lại.

“Ngươi chính là người hôm trước đã lén mang Xuân Đào, người đang canh gác ở Sùng Minh điện đi đúng không? Ngươi có biết mình đã phạm phải tội gì to lớn không hả?” Lão hung dữ chỉ thẳng vào mặt nàng quát.

[Tiểu dược đồng này đúng là to gan lớn mật, dám tự tiện mang người đi! Nếu không phải ta tra hỏi nghiêm ngặt Xuân Đào, thì có khi đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc hôm đó nàng ta đi đâu.]

Lâm Tịch nhanh chóng lướt qua ý nghĩ trong đầu hắn, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo:
“Vương công công, thầy thuốc lấy cứu người làm gốc. Hôm ấy ta đi ngang qua Sùng Minh điện thấy Xuân Đào đã hấp hối, nên mới đưa nàng về Thái Y Viện chữa trị.”

“Ngươi dám tự ý đưa cung nữ đi Thái Y Viện? Ngươi không coi Hoàng thượng ra gì sao?” Vương công công trừng mắt, giọng đầy kẻ cả.

May mắn thay, Lâm Tịch sớm đã có chuẩn bị. Hôm ấy nàng viện cớ cùng sư phụ diện thánh, đã khéo léo bẩm báo chuyện Xuân Đào, thậm chí còn xin Hoàng thượng ban chỉ dụ, tất cả cũng chỉ để chuẩn bị cho tình huống hôm nay.

Nàng rút từ trong ngực ra một cuộn gấm vàng in ấn kim chỉ: “Vương công công, ngài không ngại xem qua thứ này chứ?”

Vương công công không thể ngờ nàng lại thực sự có thánh chỉ, lập tức quỳ sụp xuống.

Lâm Tịch vốn định mượn chuyện này để trách cứ một phen, nhưng nghĩ tới vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm, đành tạm tha cho ông ta một lần.

Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, Vương công công nghiến răng hậm hực, khẽ lẩm bẩm: “Cái thứ ranh con này, định chơi trò gì đây?”

Chỉ tiếc năng lực đọc tâm của Lâm Tịch chỉ có hiệu lực trong phạm vi một dặm, không nghe được những lời mắng sau lưng.

….

Lâm Tịch bước vội tới tiệm thuốc Lý Ký, vẫy tay với chưởng quầy: “Xin hỏi, ngài còn nhớ mồng mười tháng Giêng có vị y quan nào từng đến đây mua thuốc không?”

“Mồng mười tháng Giêng?” Chưởng quầy cau mày nghĩ ngợi, rồi lắc đầu: “Khách quan à, mỗi ngày có bao nhiêu người tới đây, ai mà nhớ hết được?”

Nghe vậy, Lâm Tịch hơi thất vọng. Nhưng đúng lúc ấy, từ khóe mắt nàng thoáng thấy một quyển sổ ghi tên người đến mua thuốc.

Nàng lập tức cầm lấy sổ, lật tới trang ghi ngày mồng mười tháng Giêng, cẩn thận dò từng cái tên. Không có tên nàng, đúng rồi, nguyên thân khi ấy ra ngoài có thể đã dùng tên giả.

Đúng lúc đó, một cái tên đập vào mắt nàng: Hoàng Tịch. Họ Hoàng, tên Tịch. Rất có thể nguyên thân dùng chính cái tên này để mua thuốc.

Lâm Tịch ôm tâm lý thử vận may, chỉ vào tên đó hỏi: “Chưởng quầy, người này ngài còn nhớ không?”

Chưởng quầy nheo mắt nhìn kỹ, rồi gõ đầu một cái: “Ai u, thì ra là cô ta à. Có nhớ, nhớ rất rõ.”

“Vì sao lại nhớ kỹ như vậy?” Lâm Tịch tò mò hỏi.

Chưởng quầy như sực nhớ điều gì, vội lật mấy trang sổ ghi chép, vừa tìm vừa nói: “Ngày ấy có rất nhiều y quan đến mua thuốc, nhưng chỉ duy cô ấy là đến hỏi mua... độc dược. Ta ngạc nhiên quá nên hỏi thì cô ta bảo là để dùng cho luyện tập.”

Luyện độc?! Lâm Tịch mừng rỡ trong lòng, nghĩ thầm: Trời cao không phụ lòng người, chân tướng đã ở ngay trước mắt!

“Đây rồi!” Chưởng quầy tìm được ghi chép hôm đó, đưa cho nàng xem.

Trên giấy rõ ràng ghi:

Thạch hộc: 1 lạng
Trân châu phấn: ½ lạng
Đoạn trường thảo: ½ lạng
Xa tiền thảo: 1 lạng

Đây chính là phương thuốc giải độc ruột gan đứt từng khúc, nguyên thân quả nhiên đã phát hiện Dao phi trúng kịch độc, định âm thầm tìm thuốc cứu người, nào ngờ giữa đường lại gặp biến.

Lâm Tịch nhìn hàng chữ ghi trên sổ, tâm trạng hồi lâu không thể bình tĩnh.

Tên hung thủ đứng sau màn, để che giấu chân tướng, rốt cuộc đã hại chết bao nhiêu người?

Liệu lần này, nàng còn có thể giữ được mạng sống?

“À đúng rồi, hôm đó sau khi nàng ta rời đi, có một nam nhân mặt có vết sẹo đến hỏi thăm về nàng ta.” Chưởng quầy lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Tịch.

Nàng đại khái cũng đoán ra được: hôm ấy, khi nguyên thân đang bắt mạch cho Dao phi, phát hiện mạch tượng bất ổn, Dao phi bỗng thổ huyết. Nguyên thân lập tức nghi ngờ Dao phi trúng phải độc ruột gan đứt từng khúc.

Trên đường hồi Thái Y Viện, vô tình gặp cung nữ Sơ Tình đang chọn mua mè đen. Đúng lúc cần xuất cung mua thuốc, nguyên thân liền mạo danh Sơ Tình để tránh tai mắt.

Không ngờ lại bị hung thủ âm thầm theo dõi, sau đó bị lừa vào lãnh cung rồi ra tay sát hại.

May mắn thay, nàng đã xuyên tới đúng lúc, xem như thay nguyên thân sống tiếp mạng này.

Nhưng nghĩ đến đây, Lâm Tịch không khỏi rùng mình: nếu còn xảy ra lần nữa, e rằng nàng không còn cơ hội sống thứ hai.

“Bốp!” Một bàn tay nặng nề bất ngờ vỗ lên vai khiến nàng giật bắn mình. Vừa quay đầu lại thì ra là cái tên oan gia kia.

“Ai da! Đề đốc đại nhân, ngài làm ta sợ muốn chết đó!” Nàng ôm ngực, cẩn thận trách nhẹ.

“Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, nếu không làm chuyện trái lương tâm, ngươi chột dạ cái gì?” Lục Uyên nhìn bộ dáng hoảng sợ của nàng, không khỏi thấy thú vị.

Lâm Tịch chẳng buồn dây dưa, lắc đầu định rời đi. Nào ngờ, Lục Uyên bỗng nhiên nắm lấy chuôi kiếm, khụy một gối xuống đất, miệng phun máu tươi. Vừa rồi còn khỏe mạnh, giờ lại đổ gục giữa hiệu thuốc, khiến mọi người xung quanh kinh hãi.

Lâm Tịch nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lập tức cảm thấy có điều không ổn. Nàng chẳng kịp quan tâm đến ánh mắt người khác, nhanh chóng xé áo hắn, lấy trâm bạc trên đầu quệt qua vùng bụng hắn để kiểm tra độc.

Chỉ chốc lát sau, trâm bạc đen sì, đúng là trúng độc ruột gan đứt từng khúc.

Thế nhưng, Lục Uyên khi thấy cây trâm này thì vô cùng sửng sốt, nắm chặt lấy cổ tay nàng không buông: “Vì sao ngươi lại có trâm của ngự y?”

“Buông tay, ta sẽ giải thích.” Lâm Tịch cố sức giằng ra, không ngờ hắn siết chặt quá mức, vô tình để lộ ra vết cắn trên cổ tay nàng.

Lục Uyên ngây người nhìn nàng, ánh mắt như thể nhìn thấy ma: “Thì ra ngươi chưa chết!”

Dứt lời, hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Chưởng quầy! Ghi sổ hôm đó cho ta một phần dược liệu nữa!” Lâm Tịch nôn nóng gọi.

Chưởng quầy nhăn nhó khó xử: “Ai u, những thứ khác ta còn kiếm được, riêng đoạn trường thảo bị người ta mua đứt hết rồi.”

Lâm Tịch chợt nhớ ra: biểu ca của Thục phi, Tiêu Quân, đã mua toàn bộ đoạn trường thảo từ tháng trước. Nếu muốn có, nàng phải đích thân đến xin hắn.

Nàng vội cùng tiểu nhị của hiệu thuốc dìu Lục Uyên đến cổng thành, định nhờ Trần Nhiên giúp đỡ, dù sao hai người họ cũng thân thiết.

Nghe tin Lục Uyên trúng độc, Trần Nhiên vội vã chạy xuống từ lầu canh.

Thấy sư huynh hôn mê, hắn hốt hoảng hỏi dồn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với huynh ấy?”

Lâm Tịch nói nhanh: “Trần tướng quân, bây giờ không kịp giải thích. Đề đốc trúng phải độc ruột gan đứt từng khúc, cần gấp một vị thuốc là đoạn trường thảo. Theo ta biết, tháng trước Tiêu Quận Vương đã mua sạch dược liệu này. Ngài có thể giúp ta không?”

“Được! Nếu là cứu mạng người, ta nhất định lấy bằng được!” Trần Nhiên đáp dứt khoát, lập tức sai người ổn định Lục Uyên, rồi đích thân dẫn theo binh sĩ thẳng tiến đến phủ Quận Vương.

Lâm Tịch vốn định đưa Lục Uyên vào quân doanh cho an toàn, nhưng Trần Nhiên nói hiệu thuốc đầy đủ dược liệu, ngược lại tiện bề cứu chữa hơn. Vậy nên nàng lại quay về hiệu thuốc. Giờ chỉ thiếu một vị thuốc cuối cùng. Chỉ mong Trần Nhiên sớm mang đoạn trường thảo về.

Nhưng tại sao Lục Uyên cũng trúng độc? Chẳng lẽ hung thủ cũng đang theo dõi hắn?

Nàng nghi hoặc nhìn người đang hôn mê, thầm nghĩ: vận mệnh của hai người họ, sao lại giống nhau đến vậy?

Lúc này, Trần Nhiên đang dẫn binh đi trên phố, khí thế bừng bừng khiến ai cũng chú ý. Họ bao vây kín phủ Quận Vương.

Chẳng bao lâu, Tiêu Quân, biểu ca của Thục phi, tức giận bước ra, lớn tiếng quát: “Trần Nhiên, ta kính ngươi là tướng quân, vậy mà ngươi chẳng nói chẳng rằng đã bao vây phủ ta, rốt cuộc là có ý gì hả?”