Ta tinh thông thuật dịch dung vốn bị triều đình nghiêm cấm, việc này chỉ có phu quân ta biết.
Kiếp trước, vì cứu người trong lòng, hắn quỳ gối cầu xin ta thay đổi dung mạo cho bạch nguyệt quang của hắn — người đang bị toàn thành truy nã.
Ta mạo hiểm phạm vào trọng tội tru di, thi triển cấm thuật.
Hắn vừa xoay người rời đi liền lập tức tố cáo với triều đình, lấy thủ cấp của ta làm bàn đạp để thăng quan tiến chức.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày hắn rơi lệ cầu xin ta khi xưa.
“Khuynh Thành, Uyển Nhi và vị hôn phu của nàng ấy đang bị toàn thành truy nã…”
Lần này ta mỉm cười gật đầu, không chút do dự.
Trong đêm, ta thay đổi dung mạo hắn thành gương mặt của tên tội phạm đang bị truy nã toàn thành.
Chương 1:
Trước khi đầu rơi xuống, hình ảnh cuối cùng ta thấy là Thẩm Văn Uyên và Lâm Uyển Nhi đứng giữa đám đông, nhìn nhau mỉm cười.
Hắn thậm chí còn dịu dàng đưa tay, khẽ vén lọn tóc mai rũ xuống bên má nàng ta.
Câu nói “Thẩm Văn Uyên, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp” đã cuộn trào nơi cổ họng ta suốt bao lâu, cuối cùng lại cùng ánh đao loé lên của đao phủ mà tan vào hư vô.
…
“Phu nhân? Người tỉnh rồi sao?”
Ta bừng tỉnh, mở mắt.
Ta chưa c.h.ế.t?
Ngón tay run rẩy đưa lên cổ — da thịt vẫn nguyên vẹn, đầu chưa rơi.
“Thiếu gia dẫn một cô nương về, nói có chuyện gấp muốn cầu xin, hiện đang chờ ở hoa sảnh.”
Giọng nha hoàn vọng lại từ sau lớp màn sa.
Ta bật dậy, lao đến trước bàn trang điểm.
Trong gương đồng là gương mặt với ngũ quan như tranh vẽ, còn vương nét ngái ngủ.
Là ta — Cố Khuynh Thành, sau ba năm gả vào Thẩm gia, vẫn chưa bị đẩy lên pháp trường.
Ta hít sâu một hơi, nhìn gương rồi chậm rãi nhếch môi nở nụ cười.
Thẩm Văn Uyên, Lâm Uyển Nhi…
Cố Khuynh Thành ta — đã trở về rồi đây!
…
Trong hoa sảnh, Thẩm Văn Uyên vẫn giữ bộ dáng ôn nhu như ngọc ngày nào.
Thấy ta bước vào, hắn lập tức đưa tay đón:
“Khuynh Thành bị đ.á.n.h thức rồi sao? Sắc mặt có chút nhợt nhạt.”
Vừa nói, bàn tay quen thuộc ấy đã vươn đến định chạm vào trán ta.
Ta nghiêng người né tránh:
“Không sao, có lẽ đêm qua ngủ không được ngon giấc.”
Ánh mắt ta lướt qua vai hắn, rơi vào thân ảnh trắng nhạt phía sau.
Đúng lúc ấy, Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên, chưa kịp nói lời nào nước mắt đã lưng tròng, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất:
“Cầu xin phu nhân cứu lấy Uyển Nhi!”
Thẩm Văn Uyên lập tức tiếp lời, giọng đầy khẩn thiết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khuynh Thành, phụ thân của vị Lâm cô nương này từng cứu mạng ta. Nay nàng ta bị vị hôn phu liên lụy, cả hai đều bị triều đình truy nã. Ta suy đi nghĩ lại, chỉ có thuật dịch dung của nàng mới có thể cứu được tính mạng nàng ấy.”
Trong lòng ta, một trận cười lạnh cuộn trào.
Kiếp trước cũng chính là lời nói ấy khiến ta tin vào cái gọi là “ân nhân cứu mạng”, không ngần ngại thi triển cấm thuật, liều lĩnh phạm vào trọng tội tru di.
Kết quả thì sao?
Lâm Uyển Nhi mang dung mạo mới tiêu d.a.o khoái hoạt.
Còn Thẩm Văn Uyên — hắn đem thủ cấp của ta đổi lấy con đường công danh rộng mở, cùng “nữ nhi của ân nhân” gắn bó trọn đời.
Thấy ta trầm mặc không nói, Thẩm Văn Uyên bước lên, nắm lấy tay ta.
Giọng hắn dịu xuống mấy phần:
“Ta biết việc này nguy hiểm. Nhưng ân công vì ta mà mất mạng, sao ta có thể trơ mắt nhìn cốt nhục duy nhất của ông ấy đi vào chỗ c.h.ế.t? Coi như vì ta, nàng giúp thêm một lần nữa được không? Đợi mọi chuyện êm xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, ta đưa nàng đi chu du Giang Nam, ngắm hết cảnh đẹp trên đời — chỉ có hai ta…”
Ta ngẩng lên, nhìn sâu vào đôi mắt chứa chan tình cảm của hắn, trên mặt vừa vặn lộ ra vài phần do dự.
Khẽ rút tay về, ta thở dài:
“Phu quân có biết, nếu chuyện này bại lộ… chính là vạn kiếp bất phục?”
“Tuyệt đối không!” — hắn đáp chắc nịch — “Trời biết, đất biết, nàng biết, ta biết, Uyển Nhi biết. Tuyệt đối sẽ không có thêm người nào biết được chuyện này.”
Nhìn bộ dạng thề thốt son sắt ấy, ta cuối cùng cũng gật đầu:
“Được, để ta thử xem.”
Ánh mắt Thẩm Văn Uyên lập tức bừng lên niềm vui sướng cuồng nhiệt, đang định dang tay ôm ta thì ta đã nghiêng người, cầm lấy chén trà bên cạnh.
“Thuật dịch dung cần vài vị d.ư.ợ.c liệu đặc biệt, ta phải đích thân đến khố phòng chuẩn bị.”
Ta còn cố ý dặn thêm:
“Chuyện Lâm cô nương có mặt trong phủ, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
Khi bước ngang qua bên Lâm Uyển Nhi, ta thoáng dừng chân:
“Cô nương cứ yên tâm, phu quân ta đã lên tiếng, ta tất sẽ dốc lòng.”
Giữa những tiếng dập đầu cảm kích của nàng ta, ta ung dung nâng chén rỗng rời đi.
Chén trà trong tay, khẽ nóng lên.
Lần này — ta sẽ cho các ngươi nếm trải thế nào mới thật sự là vạn kiếp bất phục.
…
Ta bưng chén trà, yểu điệu bước về hậu viện.
Cửa phòng khép lại, vẻ nhu thuận trên mặt lập tức tan biến.
Trải giấy, mài mực, nét bút như rồng bay phượng múa — một tờ đơn t.h.u.ố.c đã viết xong.
Vài loại d.ư.ợ.c liệu trong này quả thực hiếm thấy, vừa khéo cho ta một lý do chính đáng để rời phủ.
“Vân Tước.”
Nha hoàn thân cận lập tức bước vào.
Ta đưa tờ giấy cho nàng:
“Báo với thiếu gia, nói ta muốn đích thân đến Bách Thảo Đường bốc thuốc, bảo hắn không cần lo lắng.”
Quả nhiên Thẩm Văn Uyên sảng khoái đồng ý, còn làm bộ săn sóc hỏi ta có cần thêm hai gã tiểu tư đi theo không.
“Không cần đâu.” — ta nhẹ nhàng từ chối — “Chỉ là đến hiệu thuốc, người đông ngược lại dễ gây chú ý.”