Ta Không Phải Người Tốt

Chương 7



Ta không có tiểu danh, là ta lừa hoàng thượng đấy.

Mẫu thân ta từ lâu đã nói rõ: cha ruột ta chính là hoàng thượng.

Còn cha ta, Từ tướng quân, là người gánh tội thay theo lệnh ngầm của ngài ấy.

"Bị tên khốn đó lừa đến mang thai rồi, hắn mới thú nhận thân phận mình là hoàng thượng. Hắn nói sẽ phong ta làm quý phi, nhưng chẳng phải vẫn là thiếp thôi sao? Ta không thèm, ôm bụng bỏ chạy! Vốn dĩ chẳng định giữ lại ngươi…"

"Nhưng rồi cảm nhận được thai động, nghĩ đến huyết mạch ruột rà với con gái nên không nỡ phá bỏ?" ta tiếp lời.

"Không phải," mẫu thân ta nói, "mà vì thuốc phá thai ở đây tác dụng phụ lớn, ta sợ ch//ế/t cả hai mẹ con."

Bà còn sợ sau này mấy hoàng tử của hoàng thượng cũng học thói vi hành, rồi với ta lại diễn cảnh kiểu “Trái tim mùa thu”, nên đã kể hết chuyện thân thế cho ta rõ ràng rành mạch.

Sau khi ta trở về phủ tướng quân, không hề tố cáo gì với phụ thân, nhưng ông vẫn biết chuyện ta ngất trong cung.

Không được mang đao vào cung, ông bèn giắt theo một cây roi ngựa, mắng một đường từ ngoài cổng đến thẳng trước cửa Trường Xuân cung, không vào trong mà đứng đó mắng chửi. 

Cảnh ma ma từ tổ tông mười tám đời bị lôi ra chửi đến hậu thế mười tám đời cũng không dám hé miệng.

Mắng xong, ông lại đến Dưỡng Tâm điện "bán thảm":

"Kẻ khốn này không cha không mẹ, không vợ không con, mãi mới nhận lại được đứa con gái, kết quả lần đầu vào cung đã bị ức hiếp. Thần ở ngoài chiến trường liều mạng, đến con gái cũng không bảo vệ nổi… Trên đời còn ai khổ bằng thần không?"

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vừa khóc vừa gào, nước mắt nước mũi dính đầy long bào của hoàng thượng.

Không còn cách nào khác, hoàng thượng đành phong cho ta danh hiệu huyện chủ để bù đắp. 

Phụ thân mới chịu thôi.

Dĩ nhiên, hôm sau lập tức có mấy vị ngôn quan dâng sớ luận tội ông, nói ông vô lễ với quân thượng, dựa vào công lao mà ngang ngược các kiểu. 

Phụ thân đôi co tại triều, tuy miệng lưỡi không bằng các vị kia, nhưng mắng rất thô tục, làm một vị ngôn quan suýt khóc tức.

Chuyện kết thúc bằng việc ông bị phạt nửa tháng bổng lộc.

Giới quý tộc kinh thành toàn người tinh ranh, một đại tướng quân náo loạn thế kia mà chỉ bị phạt có thế, đây là "trừng phạt" sao?

Ai nấy liền nhìn thấu tâm ý của hoàng thượng.

Từ đó, ngày tháng của ta trở nên náo nhiệt. 

Thiệp mời từ các phủ đệ gửi tới như tuyết rơi, ta cũng hòa đồng, đi hết một vòng, ở đâu cũng kết giao được vài cô nương.

Ta biết y thuật, tiện tay trị mấy bệnh lặt vặt cho họ, rồi nói chuyện làm đẹp dưỡng da, rất dễ thu phục lòng người.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com