Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 1: 1



1

 

Ta là tiểu nữ nhi út của phủ Vĩnh Xương hầu. 

 

Từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, ca ca tỷ tỷ sủng ái, nuôi thành kẻ không coi ai ra gì. 

 

Hôm nay thì trêu mèo chọc chó, ngày mai lại trèo tường leo cây, chẳng có chút dáng dấp khuê tú danh môn nào. 

 

Bởi vậy dù thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, nhưng đến tuổi cập kê vẫn không có ai đến cửa cầu thân. 

 

Chuyện này làm phụ mẫu ta lo sầu khổ sở.

 

Ta thì chẳng chút vội vàng.

 

“Xuất giá có gì hay? Vừa phải hầu hạ cả phu gia, lại phải đề phòng thiếp thất, sao bằng hiện tại ta tiêu d.a.o tự tại.” 

 

Ta ngồi trong trà lâu, oán thán với nha hoàn bên người.

 

Hôm nay vừa tỉnh dậy, liền nghe hạ nhân trong phủ nói mẫu thân đã đi chùa Pháp Hoa từ sáng. 

 

Bà đến chùa Pháp Hoa chỉ vì một chuyện, cầu nhân duyên cho ta. 

 

Theo ta hiểu, sau khi từ chùa Pháp Hoa trở về, bà nhất định sẽ đến phủ Uy Bắc tướng quân, từ tay tướng quân phu nhân tìm về một đống họa tượng nam tử cho ta chọn lựa.

 

Để tránh phiền phức, ta quyết định hôm nay sẽ tiêu d.a.o ngoài phủ một ngày.

 

Nha hoàn Sương nhi rót cho ta một chén trà, cười nói:

 

“Vậy thì tiểu thư tìm một người không có song thân, cũng không nạp thiếp là được rồi.”

 

Lời nàng vừa rơi xuống, mấy nha hoàn bên cạnh liền che miệng cười. Ta lắc đầu:

 

“Trên đời sao có chuyện tốt như thế.”

 

“Có chứ, nô tỳ nghe nói Tạ đại nhân từ nhỏ song thân đã mất, hơn nữa chưa từng nạp thiếp.”

 

Các nàng nói chính là Tể tướng Tạ Lâm An. 

 

So với phụ thân ta cũng chẳng kém bao nhiêu tuổi, ta chỉ gặp hắn hai lần.

 

Một lần là năm tám tuổi, leo tường ra ngoài suýt ngã c.h.ế.t, bị hắn xách về phủ mách tội, hại ta bị phạt cấm túc mấy ngày.

 

Một lần khác là năm mười hai tuổi, trốn học đi xem hổ làm xiếc, hổ phá lồng chạy ra, hắn dẫn người đến bảo vệ dân chúng, tiện tay xách ta về học đường, hại ta bị phạt chép sách mấy ngày.

 

Nói chung, chính là xui xẻo vô cùng.

 

Ta uống một ngụm trà, liếc Sương nhi một cái:

 

“Ngươi không biết thê tử hắn đã sớm qua đời sao? Loại chuyện tốt như vậy, tám phần là đổi bằng thọ mệnh đó.”

 

Sương nhi và mấy nha hoàn đều nghiêm mặt, không dám nhiều lời nữa. 

 

Chuyện này kinh thành ai ai cũng biết, Tể tướng đại nhân có vị nguyên phối mất sớm. 

 

Đừng nói nạp thiếp, từ sau khi nguyên phối mất, hắn còn lập thệ cả đời không tái giá.

 

Loại tình ý này, đến ta nghe cũng động lòng mấy phần.

 

Thấy bầu không khí ngưng trệ, Sương nhi vội vàng đổi đề tài. 

 

Không bao lâu, trong gian phòng lại tràn ngập tiếng cười đùa.

 

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ta mới luyến tiếc rời trà lâu, tính sang tửu lâu ngồi một lát.

 

“Tiểu thư lưu bước.”

 

Vừa bước ra cửa, ta liền bị một đạo sĩ mặc đạo bào gọi lại.

 

Ta hơi nghi hoặc:

 

“Ngươi gọi ta?”

 

Hắn ta gật đầu:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiểu thư hôm nay diện mạo xuân phong, tất có thiên định nhân duyên tương ngộ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta nhất thời nổi hứng, ra hiệu Sương nhi thưởng cho hắn ta.

 

“Vậy ngươi nói xem, thiên định nhân duyên của ta ở đâu?”

 

Hắn ta cười tủm tỉm nhận bạc, đưa tay chỉ về phía trước:

 

“Lần tới tiểu thư va phải nam nhân nào, người đó chính là lang quân như ý của tiểu thư.”

 

Ta nhìn theo hướng hắn ta chỉ, lại chẳng thấy gì.

 

Đến khi quay đầu lại, hắn ta đã biến mất không tung tích.

 

Có chút thú vị. 

 

Nhưng ta cố ý đi ngược hướng. 

 

Nghĩ vậy, ta liền xoay người đi về phía sau.

 

“Tiểu thư, đạo nhân kia nói thật hay giả thế?” 

 

Sương nhi đi bên cạnh, tò mò hỏi.

 

Ta vừa quay đầu nhìn nàng vừa quen thuộc rẽ qua góc phố. 

 

Còn chưa kịp trả lời, liền đụng phải một người.

 

Chưa kịp để ý đến cái mũi đau điếng, trong đầu ta toàn là lời đạo nhân nói “lang quân như ý”. 

 

Quả nhiên thật sự đụng phải rồi!

 

Bên cạnh, Sương nhi hít một hơi lạnh.

 

Ta theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy gương mặt thanh tuấn bất nhiễm thời gian của Tạ Lâm An.

 

Hắn giơ tay đỡ ta một chút, đôi mắt đen như mực bình thản không gợn sóng:

 

“Thẩm tiểu thư.”

 

Ta ngẩn người vài nhịp.

 

“Tạ đại nhân.”

 

Ta lùi một bước, gượng cười hành lễ:

 

“Ta còn có chút việc, xin cáo lui.”

 

Nói xong liền xách váy chạy đi.

 

Sương nhi vội vàng đuổi theo:

 

“Tiểu thư, người định đi đâu?”

 

“Ta đi tìm tên đạo sĩ kia tính sổ!”

 

Nói bậy cũng thôi đi, lại còn lôi cả Tạ Lâm An vào. 

 

Ta nhất định phải cho tên đạo sĩ kia đẹp mặt.

 

Ta tìm được hắn ta khi hắn ta đang dùng bạc của ta ăn uống no say.

 

“Đồ lừa đảo, dám gạt đến đầu bà cô ngươi à!” 

 

Ta xông vào, muốn cho hắn một trận.

 

Thân thủ hắn ta nhanh nhẹn, ôm chặt bạc, dễ dàng né tránh.

 

Hai ta một đuổi một chạy, lại chạy thẳng lên tận tầng cao nhất của Lãm Nguyệt lâu. 

 

Cuối cùng hắn ta mệt đến không thở nổi, dừng lại thở hổn hển.

 

Ta lập tức tung chân đá tới.