- Nếu ngươi không dùng ta cũng không cần, cùng lắm hai huynh đệ chúng ta cùng lên đường, cùng xuống U Minh, há chẳng hợp với lời thề kết bái hay sao. Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!
Mái tóc bạc trắng của Tống Trường Cung run lên lẩy bẩy, hắn thở hồn hển nói:
- Ngươi muốn ta tức chết à? Ta để ngươi dùng trước, còn thừa cho ta, sao ngươi lại cứng đầu như vậy?
Lý Nhất Tâm cười ha hả nói:
- Đại ca, tiểu đệ ta nhỏ hơn ngươi tới ba tuổi, ta còn thời gian.
Tống Trường Cung chán nản, hai huynh đệ kết giao từ thuở tóc còn để chỏm, tu vi tưởng đương, tuổi tác cũng tương đương, hai người tu vi đều là Thánh Tôn, được hưởng thọ nguyên hai vạn năm, chênh lệch ba năm… đâu phải chênh lệch!
Hai người cãi nhau không thôi, đám người Lãng Phiên Thiên Phong Quá Hải bên cạnh càng rung động.
Nhị lão ro ràng đã sắp tuổi tận thọ cùng, tính mạng lúc nào cũng như ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng khi đối mặt với dụ hoặc sinh tử như thế vẫn cố gắng nhường cơ hội này lại cho đối phương!
Lãng Phiên Thiên hít một hơi dài nói:
- Hai vị cung phụng không cần như vậy, khi ta tới, minh chủ đã bí mật cho ta một chút thiên tài địa bảo, trịnh trọng nói rằng… Nếu sinh linh chi khí là thật không phải giả, hiệu dụng như thần, đương nhiên phải tiếp tục thể hiện thành ý bổn minh, lại nhờ Vân huynh đệ đi vào một chuyến.
- Huynh đệ, ngươi còn lo lắng gì nữa? Không tranh thủ thời gian dùng đi!
Lý Nhất Tâm cũng vui mừng cười:
- Đúng vậy đúng vậy, đại ca, ngươi thật sự không cần lo lắng cho ta nữa?
Hai người này không ngờ vẫn nhường nhau không ai chịu dùng trước!
- Nếu ta dùng sinh linh chi khí này, vạn nhất huynh đệ ta không còn mà dùng, cho dù sinh cơ phục hồi, thọ nguyên gia tăng cũng đâu để làm gì?
Trong lòng hai người cùng nghĩ vậy.
Vốn dĩ thấy Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ chủ động rút lui, Vân Dương đã rất xúc động. Giờ chứng kiến tình huynh đệ của hai lão nhân, gắn bó với nhau sinh tử không rời, cho dù dụ hoặc lớn nhất thiên địa ngay trước mặt vẫn không hề lay chuyển, trong lòng hắn vốn đã ngập tràn xúc động, vội vàng ngắt lời:
- Hai vị tiền bối không cần ngươi nhường ta ta nhường ngươi như vậy, lãng phí thời gian. Theo vãn bối thấy, phần sinh linh chi khí thứ hai chắc chắn có hy vọng!
- Làm sao mà biết được? Vân huynh đệ nói chắc như đinh đóng cột thế, ắt có nguyên nhân?
- Cái gì? Ngươi còn có hơn trăm viên Tử Cực Thiên Tinh?
Vân Dương lắc đầu:
- Đó là lúc trước khi ta đột phá bình cảnh đăng lâm Huyền Hoàng giới. Lúc đó tu vi ta từng lâm vào giai đoạn đình trệ ngắn ngủi, vị tiền bối ẩn tu kia thấy ta tu vi trì trệ không tiến triển, việc thu thập linh tài dị bảo không tốt, bèn cho ta một mạch cả trăm viên Tử Cực Thiên Tinh, để ta tu luyện, tu vi tăng vọt, vượt qua cực hạn vị diện, phi thăng lên Huyền Hoàng giới…