Ta là cô nhi được thế tử Định An vương nhặt về từ bãi tha ma, từ nhỏ giả nam nhi ở bên cạnh chàng.
Trước mặt người ngoài, ta là thị vệ trung thành, anh dũng thiện chiến.
Sau lưng mọi người, ta là tiểu nha đầu sưởi giường tùy ý chàng sai khiến.
Thế nhưng ta chưa từng oán trách nửa lời, mười năm như một ngày thủ hộ bên chàng.
Chỉ bởi thuở nhỏ chàng từng thề rằng tuyệt không để ai khi dễ ta, ta liền đem tâm giao phó, nguyện lấy mạng đáp đền.
Cho đến khi ta vui mừng định nói cho chàng biết chuyện ta đã mang thai, lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa chàng và phụ thân nơi ngoài thư phòng.
1
“Thái tử đã đăng cơ, nàng vốn là con gái của tội thần, nay đảng phản loạn đã bị quét sạch, cũng chẳng cần giữ nàng lại làm gì nữa.”
Lão giả y phục quý giá vuốt ve vành chén, nét mặt đầy vẻ vui mừng.
Mặc Vong Đình thuận miệng phụ họa:
“Phụ thân nói rất đúng, vài hôm nữa tìm đại một cái cớ giết nàng là được.”
Tội thần? Chẳng phải là ám chỉ phụ thân ta đã chết sớm kia sao?
Ta kinh hãi bám chặt lấy khe cửa, luồng khí lạnh buốt xương từ chân tràn lên đến đỉnh đầu.
Trời ơi đất hỡi, từ nhỏ đã không được phụ thân thương yêu thì thôi, giờ ông ấy chết rồi mà vẫn khiến ta phải gánh vạ.
Chẳng còn cho ta đường sống nữa rồi.
Trong lúc thất thần, tay ta vô ý làm ngã bình hoa cạnh tường, chỉ đành hoảng loạn bỏ chạy.
“Ai đó!?”
Tiếng quát nghiêm nghị của Định An vương truyền ra từ trong phòng.
Khi Mặc Vong Đình mở cửa, chỉ thấy một con mèo đen đang liếm chân trên xà nhà, bèn nói với Định An vương:
“Phụ thân, chỉ là mèo hoang mà thôi.”
Thấy cửa phòng khép lại, lúc ấy ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mảnh sứ vỡ khi nãy rạch vào lòng bàn chân, cảm giác nóng rát khiến ta dần tỉnh táo.
Chạy trốn – là ý niệm duy nhất trong đầu ta.
Vừa mới thu dọn xong hành lý, còn chưa kịp thay dạ hành y, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một thân hắc y, Mặc Vong Đình từ phía sau ôm chặt lấy ta.
Chàng cao hơn ta cả một cái đầu, cằm cứng rắn cấn vào vai khiến ta đau nhói.
Chàng đột nhiên hỏi:
“Nhược Nhi, có trông thấy một con mèo đen nào không?”
Toàn thân ta cứng đờ, đầu óc chỉ quanh quẩn câu chuyện vừa nghe được.
Ta đột nhiên thấy sợ chàng, giống như thuở nhỏ luyện công không tốt bị chàng dùng roi tre đánh vào lòng bàn tay, có cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Thấy ta không đáp, chàng càng ôm chặt hơn, ngón tay thon dài chỉ vào bọc hành lý trên bàn, khẽ mỉm cười hỏi:
“Nhược Nhi mang nhiều đồ như vậy, là định đi đâu đây?”
Hai tay ta nắm chặt thành quyền, run rẩy không thôi, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười, giả vờ bình tĩnh mà đáp:
“Thế tử hiểu lầm rồi, đây đều là đồ của tướng quân Lâm, thuộc hạ chỉ là muốn mang trả lại cho ngài ấy mà thôi.” Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Ta đã nói dối.
Tuy rằng đồ đạc đúng là của Lâm Lăng, nhưng ta hoàn toàn không có ý định trả lại.
Mặc Vong Đình xoay người ta lại, bốn mắt nhìn nhau, ta bỗng lộ vẻ hoảng hốt.
Chàng hiểu ta nhất, chỉ một ánh mắt đã nhận ra ta đang chột dạ.
Ngón tay thon dài bóp cằm ta, hơi thở nóng hổi phả lên má ta.
“Nhược Nhi đã quên giao ước giữa chúng ta rồi sao?”
Giao ước?
Ta chẳng nhớ ta và chàng có giao ước gì cả, nhưng chàng đã đè lên khiến ta không thể nhúc nhích.
Cảm giác ẩm ướt nơi lòng bàn chân ngày càng rõ rệt, ta cắn răng chịu đựng, ngũ quan tinh xảo nhăn nhúm lại, suýt nữa bật khóc.
Ta chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tuyến lệ hơi phát triển, chỉ cần hơi ngấn lệ là đã khiến người khác sinh lòng thương cảm.
Chàng bất đắc dĩ buông ta ra, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Không có sự cho phép của ta, nàng không được đi đâu cả. Nếu để ta phát hiện… đừng trách ta tuyệt tình.”
Chàng chưa bao giờ tự xưng “bổn thế tử” với ta, ta vốn luôn cảm thấy thân cận với chàng, thế nhưng giờ đây những lời ấy như sàng gạo qua nia, khiến ta sợ hãi run lẩy bẩy.
Cho đến khi chàng rời đi.
Ta thở dốc từng ngụm lớn, tay vô thức đặt lên bụng mình – nơi vẫn còn phẳng lì.
“Con à, nương thật sự không thể giữ con lại được… bản thân còn khó bảo toàn mà.”
Sau cơn hoảng sợ, ta vẫn là đeo bọc hành lý bỏ chạy.
Hắn nói không cho chạy là không được chạy ư? Hắn còn nói muốn ta chết kia mà. Ta nghĩ bụng: cùng lắm cũng là một cái chết, chẳng bằng chọn cách chết mà ta thích.
Ví như… chết già chẳng hạn.
Nghĩ là làm, đêm đó ta khoác lấy bọc đồ, trèo tường rời khỏi vương phủ.
Khoảnh khắc hai chân chạm đất, ta như cảm nhận được hương thơm nơi thảo nguyên, mùi vị của tự do.
Chưa kịp đi được mấy bước, liền bị người chặn lại.
Mặc Vong Đình đứng thẳng trước mặt ta, ngũ quan tuấn mỹ bất ngờ áp sát khiến ta giật bắn người.
Hắn hỏi:
“Nhược Nhi định đi đâu thế?”
Ta cười gượng, lúng túng vung tay làm bộ:
“Ta rèn luyện thân thể… hề hề, luyện tập thôi.”
Ta làm bộ xoay người định quay về, trong bụng tính nhân lúc hắn không chú ý mà chuồn mất.
Nào ngờ vẫn đánh giá bản thân quá cao, chân còn chưa kịp bước ra vài bước, đã bị Mặc Vong Đình nhấc tay bế ngang lên.
Ta nhắm chặt mắt, biết lần này e là không thoát được rồi.
Dứt khoát khỏi cần giả bộ nữa.
Cam chịu nói:
“Ngài cứ giết ta đi. Ta chỉ có một nguyện vọng… xin để lại toàn thây, sau này mỗi năm cúng ta hai đĩa bánh đào, hai con gà quay là đủ rồi…”
Ta chắp tay trước ngực, chỉ đợi hắn một đao đưa tiễn.