“Giang đại nhân ngày ngày xử lý chính vụ, phía nam đang lũ lụt, triều đình ai nấy đều bận tối mắt. Ngài lại có lòng có tiền đi biệt viện nuôi thê thiếp.”
Hắn nheo mắt lại, rít giọng nói tiếp:
“Giang đại nhân như vậy, e là sẽ bị trời phạt.”
“Ngươi bớt ngậm máu phun người đi! Bổn quan cũng vì thiên hạ thương sinh mà nhọc lòng!”
Giang Vân An biết rõ mình lý lẽ không vững, nên chẳng dám nói thêm nửa câu.
Ta ngồi trong xe ngựa, vô thức siết chặt lấy vạt váy. Giờ muốn trốn không có đường trốn, mà ra cũng không ra được.
Mạng ta nguy rồi…
Đột nhiên, một thanh trường kiếm mang theo vỏ kiếm vén phắt rèm xe lên.
Ta không rõ hắn có phải đã phát hiện ra gì hay không, nhưng bản thân ta lại chẳng thể làm gì được.
Động thủ thì không thể địch lại Mặc Vong Đình, xông ra thì chắc chắn bị đâm cho thành cái rổ.
May thay, hắn không bước vào trong xe, mà vị trí ta ngồi cũng là phía sát thành xe, chắc hắn chưa nhận ra.
Mặc Vong Đình phẩy tay, mỉm cười nói:
“Vậy thì mời Giang đại nhân dẫn theo xe đầy nội quyến quay về đi.”
Quay về!?
Không được!
Nếu thật bị đưa về phủ Giang, chẳng khác nào nhảy vào hổ huyệt, ta sao có thể chấp nhận đến nơi ô uế ấy?
Nhưng điều khiến ta không ngờ chính là — Giang Vân An lại cùng suy nghĩ với ta.
“Thế tử gia, ngài thân là hoàng thân quốc thích, tất nhiên quyền quý không gì sánh được. Nhưng bổn quan Giang Vân An ta chốn quan trường mấy chục năm, đâu phải kẻ dễ hù dọa? Hôm nay bổn quan nhất định phải xuất thành!”
Soái!
Thật sự quá soái rồi!
Ta thầm lạy Giang Vân An trong lòng, mong hắn cứ mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối đừng cúi đầu trước “hắc ác thế lực”!
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, Mặc Vong Đình nói:
“Giang đại nhân nếu nhất quyết phải xuất thành, bản thế tử không có chứng cứ cũng không thể ép buộc. Nhưng nếu vì chuyện của đại nhân mà hỏng việc, bản thế tử cũng sẽ không khách khí đâu.”
Chỉ nghe thấy Giang Vân An rống to một tiếng:
“Đương nhiên rồi!”
Ngay sau đó, theo lệnh của Mặc Vong Đình…
“Cho đi!”
Xe ngựa rốt cuộc cũng được xuất thành.
Ta nhắm mắt lại, lắng nghe thật kỹ âm thanh cổng thành khép lại.
Ta… lại sống rồi!
Vừa ra khỏi thành chừng hai dặm, thừa lúc phu xe xuống xe đi giải quyết, ta liền tung một đao chặt vào cổ Giang Vân An.
Xe vừa rung lên, đám nữ quyến trong xe sợ đến hét toáng.
Ta giơ dao găm trong tay, giọng lạnh như băng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
“Ai còn dám hét thêm tiếng nào, ta lập tức tiễn nàng đi gặp Diêm Vương!”
Sau đó ta dùng dây của phu xe trói hết bọn họ thành một xâu, còn nhét giẻ vào miệng từng người.
Đợi lục soát hết số châu báu trên xe, ta mới mãn nguyện bước xuống.
Trước khi đi, ta không quên đạp thêm Giang Vân An hai cước.
“Lão dê xồm, phi!”
Mang theo bạc và châu báu cướp được, ta đi thuyền một mạch xuống Giang Nam.
Người người đều bảo Giang Nam là chốn thanh hoa, ta phải đích thân xem thử xem Giang Nam tốt đẹp đến mức nào.
Ở nơi không ai nhận ra ta, ta liền vứt bỏ lớp da giả.
Dù sao ngày nào cũng phải bịt kín người, thật sự khó chịu.
Thời gian trôi như nước, chớp mắt đã tới Tết Trung Thu.
Ta nghĩ đến tiệm vải đặt may hai bộ y phục, nào ngờ vừa xem số đo liền tranh cãi với lão chưởng quầy.
“Chưởng quầy, các ngươi đo không chuẩn rồi, sao lại là vòng eo hai thước ba? Ta xưa nay vẫn chỉ có một thước chín thôi mà!”
Chưởng quầy đưa thước dây ra, khó xử nói:
“Cô nương, bọn ta đo rất chuẩn, thước đo khắp thiên hạ đều như nhau. Nếu đo ra hai thước ba thì chính là hai thước ba, chẳng sai được.”
Ta sống chết không muốn chấp nhận cái sự thật là ta… béo lên.
Vòng eo yêu kiều của ta…
Không còn nữa!!!
Chưa kịp thương tâm xong, lão chưởng quầy đã chớp mắt hỏi:
“Vậy cô nương vẫn đặt may y phục chứ?”
Ta chu môi, giận dỗi đáp:
“May! May ba bộ! Vàng, hồng, xanh lá… kiểu nào ta cũng lấy hết!”
“Được, được! Cô nương đã đặt cọc rồi, nửa tháng sau quay lại lấy nhé!”
Ra khỏi tiệm vải, ta thấy lòng buồn bã nên mua cho mình một con gà quay để an ủi.
Lúc mới đến Giang Nam, ta vốn thích thanh tĩnh, nên mua nhà ở gần bờ sông. Hằng ngày làm bạn với chim biển, an nhàn vô cùng.
Ta chỉ biết mình mập ra, lại chẳng rõ vì sao lại mập — mà mập mỗi phần bụng mới kỳ.
Hàng xóm là Xuân Lăng thường dắt theo nhi tử ra sông bắt cá tôm. Hôm nay trở về còn tiện tay mang cho ta một ít.
Ta vốn không thích ăn cá tôm, nhưng cũng ngại làm người ta mất hứng.
Vừa định đưa tay nhận lấy, nào ngờ bụng ta đột nhiên cuộn lên, mùi tanh ập vào mũi, khiến ta buồn nôn không chịu được.
“Ọe!”
Vừa định mở miệng xin lỗi thì…
“Ọe!”
Cơn buồn nôn cứ thế dâng trào, ta lùi liền mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Ta xấu hổ khom người nói với Xuân Lăng: