Ta Là Tiểu Thư Nơi Thôn Dã

Chương 4



4

 

Ngồi dậy thì thấy lạnh, Ta quấn chăn nằm xuống lần nữa, hừ nhẹ một tiếng:



"Hừ."

 

Dư Thập Cửu thấy ta chưa ngủ, liền trò chuyện vu vơ với ta:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️



"Bánh hạt dẻ đó cô ăn từ từ thôi nhé, đó là số tiền ta dành dụm bao năm để cưới thê tử  đấy. Mấy hôm nữa ta đi săn, bán ít thịt rừng, có tiền lại đưa cô xuống trấn."

 

"Hừ hừ."

 

Dành dụm bao năm mà mới được hơn hai trăm văn, bảo sao chẳng cưới nổi vợ.

 

Sáng sớm hôm sau, hắn vác cuốc ra ruộng.Tuy chưa tới mùa vụ, nhưng vẫn phải ra đồng xem xét đôi chút.

 

Vừa ngủ dậy, ta đã chau mày buồn rầu. Tối qua trời tối chẳng để ý, hôm nay trời sáng mới phát hiện đôi giày của ta dính đầy bùn đất.

 

Dơ quá đi mất.

 

Ta tìm trong nhà một miếng vải rách, mang giày ra bờ suối định rửa qua. Mấy đại nương trong thôn đang giặt đồ ở đó. Ra suối rửa giày chắc chẳng sao đâu.

 

Mọi người rất nhiệt tình. Vừa mới ngồi xuống, nhúng vải vào nước, họ đã rôm rả trò chuyện.

 

Từ bà góa họ Trương đầu làng đến lão Vương què cuối xóm, ta mới lau được chút giày mà chuyện đã nghe đầy cả giỏ.

 

Không biết nói thế nào, mà thế nào lại chuyển sang nói về ta. Đại nương A bất ngờ véo eo ta một cái, kêu lên:



"Ui chao, eo gì mà thon thế này!"

 

Ta hoảng quá vội bật dậy, lui lại vài bước. đại nương B vừa giặt đồ vừa cười:



"Nhìn cái mặt trắng trẻo mịn màng kia kìa, mười dặm tám làng cũng chẳng tìm ra ai trắng thế đâu. Dư Thập Cửu chẳng biết lôi đâu về được nương tử xinh như tiểu thư nhà quan vậy!"

 

Ta nắm chặt miếng vải bẩn trong tay, nhất thời không biết nên nói gì. Ta, ta cũng đâu phải thê tử Dư Thập Cửu chứ…

 

Đại Nương C thì nháy mắt cười cợt, nói bóng gió:



"Muội muội à, phu quân muội to khỏe thế, chắc ban đêm cực lắm ha?"

 

Mặt ta đỏ bừng chỉ trong chớp mắt. Những lời của bọn họ sao mà thẳng ruột ngựa thế không biết! Giày còn chưa rửa xong, ta đã ôm vải bỏ chạy.

 

Chốn quê mùa này, sao lại thô lỗ như thế chứ! Sau lưng là tiếng cười giòn tan.

 

"Ui giời, còn biết xấu hổ cơ đấy!"

 

Tối đến, Dư Thập Cửu vác về một con hoẵng. Ta vừa thấy hắn đã mắng ngay:

"Đồ quê mùa!"

 

Dư Thập Cửu ngẩn người, hỏi:



"Tiểu tổ tông, ta lại đắc tội gì với cô rồi?"

 

Ta lại nhớ tới mấy lời sói hùm bên bờ suối kia, mặt đỏ bừng lên lần nữa. Nhưng ta không thể nói ra được. Đành cứng miệng đáp:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Bản tiểu thư muốn mắng thì mắng, còn phải xem giờ sao?"

 

Dư Thập Cửu bật cười không nói gì. Hắn đặt thịt hoẵng trong sân, rồi lôi ra từ trong áo một túi nhỏ đựng nấm rừng đã nhặt được. Dư Thập Cửu nói:



"Tiểu tổ tông đừng giận nữa, tối nay nướng thịt hoẵng cho cô ăn, lại có cả canh nấm rừng nữa."

 

Bụng ta chẳng biết điều, lại “ùng ục” vang lên. Ta hừ nhẹ:



"Vậy thì nếm thử xem sao."

 

Dư Thập Cửu nghe thấy bụng ta kêu liền cười to, bàn tay to đùng đưa lên vò đầu ta một cái. Ta giật mình hét lên:



"Dư Thập Cửu! Ngươi chưa rửa tay đó!"

 

Tay nghề của Dư Thập Cửu cũng không tệ. Thịt hoẵng nướng bên ngoài giòn, bên trong mềm, nhưng hơi nhiều dầu mỡ, ta chỉ ăn vài miếng. Canh nấm rừng thì ta uống được kha khá, còn ăn thêm một củ khoai trắng hắn đào được ngoài ruộng.

 

Ăn no, cơn buồn ngủ kéo tới, ta ngáp dài một cái. Ngáp đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

 

Trong làn nước mắt lấp lánh ấy, ta lại nhớ về những ngày dùng bữa ở nhà. Phụ thân ta thích uống rượu, trên bàn luôn đặt mấy món mặn để nhắm.

 

Mẫu thân thì ăn thanh đạm, chỉ dùng cháo trắng hay mì chay.

 

Huynh trưởng không kén ăn, nhưng lại mê các món có thịt.

 

Còn ta thì thích đồ ngọt, trong bếp lúc nào cũng phải có bánh trái cho ta. Trong lòng bỗng chốc trống trải lạ thường.

 

Không biết phụ mẫu và huynh trưởng giờ thế nào rồi. Cũng không biết khi nào họ sẽ tới đón ta.

Nhưng rất nhanh ta lau khô giọt lệ do ngáp mà trào ra, xua tan cảm xúc ủ dột. Phụ thân từng dạy, người sống phải luôn hướng về phía trước.

 

Lúc này Dư Thập Cửu đang thu dọn bát đũa, ta khẽ kéo tay áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn tắm."

 

Trong sân này không có giếng. Dư Thập Cửu nói:



"Ta ngày thường đều ra sông tắm, cô đợi trời tối chút, ta đưa cô đi, ta canh chừng bên cạnh, cô chỉ cần yên tâm mà tắm thôi."

 

Ta tất nhiên không chịu: "Chỉ có dân dã mới ra sông tắm! Ta mà đi, chắc chắn bị cảm cho xem!"

 

Chân mày Dư Thập Cửu chau lại, đôi mắt hắn hiện lên tia giận dữ. Ta rụt cổ lại, nhỏ giọng nói:



"Ngã bệnh đó nhé! Đến lúc đó ngươi phải trả tiền thuốc, còn tốn hơn nữa đó!"

 

Dư Thập Cửu nghe vậy đành mềm lòng:



"Được rồi, ta đi lấy nước."

 

Hừ, sớm vậy có phải tốt không! Hắn chạy đi mấy bận, mới đổ đầy được cái chum lớn trong nhà. Ta lại nói tiếp:



"Chẳng lẽ để ta dùng nước lạnh? Bị bệnh đó nha!"

 

Dư Thập Cửu: "…"

 

Rồi hắn ngoan ngoãn đi chẻ củi, nhóm lửa nấu nước. Vất vả lắm mới có nước nóng, lại chuẩn bị sẵn lá mộc tê để ngâm. Dư Thập Cửu hỏi:



"Khăn lau của ta đâu rồi? Ta cũng muốn lau người một chút."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com