Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 426: Điệp Y đáng sợ



Chương 426: Điệp Y đáng sợ

Cách thành Mộc Lan không xa, hai thân ảnh ra sức đại triển thần uy, công kích liên miên bất tuyệt không ngừng đánh ra.

Bất quá, những công kích của hai người này vô cùng kì quái.

Rõ ràng là đơn đả độc đấu, hai người bọn họ lại sử dụng những chiêu thức công kích phạm vi rộng mà điên cuồng đánh vào đối thủ. Nhưng những công kích đó lại không hề đánh trúng đối phương, dễ dàng bị né được một cách dễ dàng.

Hồ Điệp Y nhìn hai kẻ tung người hứng này, lại đảo mắt nhìn xung quanh, vậy mà có một vài thành trì đã tổn thất thảm trọng trước những đòn tấn công liên miên bất tuyệt này.

Nhìn thấy một màn trươc mặt, cho dù người ngu cũng biết hai kẻ này giở trò quỷ. Công kích lẫn nhau nhưng toàn dùng chiêu diện rộng, mà tốc độ ra đòn cũng không quá nhanh, dễ dàng để đối phương né tránh. Dĩ nhiên là cố tình nhắm vào những tòa thành kia, lại diễn trò thành hai người đánh nhau không cẩn thận làm ảnh hưởng đến những nơi đó.

Sát khí trong mắt đại thịnh, Hồ Điệp Y lặng lẽ động một ý niệm.

Xoẹt!

Không hề báo trước, một luồng kiếm khí khủng bố mang theo Mộc Nguyên Lực cuồn cuộn lao vọt mà qua, nhanh đến mức hai kẻ kia dù đã phát hiện vẫn bối rối không thôi.

Ầm!

Kiếm khí điên cuồng tàn phá, hai người gây rối cũng không uổng là Hư Hồn Cảnh, rất nhanh đã phòng ngự được chiêu thức vừa rồi, sắc mặt hiện ra sau lớp bụi đất vô cùng khó coi.

- Là kẻ nào dám can thiệp? Một tên không nhịn được gào thét.

Áo xanh khẽ phất, Hồ Điệp Y lại lặng lẽ tung chiêu, không nói nhiều liền muốn mang tên ồn ào kia đánh gục.

Dây leo bùng nổ như những con mộc long uốn lượn, như thiên la địa võng bao vây lấy hai người.

- Nữ nhân to gan!

Tên còn lại rốt cuộc không ngồi yên, đao trong tay bổ ra, đao ảnh ngập trời đem những đầu mộc long mà Hồ Điệp Y triệu hoán chém nát.

Vô cùng ăn ý, trong khi tên kia chém ra đao ảnh, tên còn lại đã siết chặt trường thương, hóa thành một tia lôi đình đột kích lấy Hồ Điệp Y.

- Hư Hồn Cảnh Lục Trọng, không tệ, nhưng để miểu sát ta còn chưa đủ!

Hồ Điệp Y cười nhẹ, trong nụ cười ấy mang theo vô tận lạnh lùng uy nghiêm. Vũ Hoa Kiếm sau lưng bay khỏi vỏ rơi vào trong lòng bàn tay.

Không một động tác thừa, không một lời báo trước…

Động tác của nàng chẳng hoa mỹ, cũng chẳng tầm thường…

Mộc Nguyên Lực nhanh chóng tụ tập trên thân kiếm, gần như ngay tức khắc, không mất chút thời gian nào khi nàng ngưng tụ lực lượng…

Một chém nhẹ nhàng tung ra, giống như tiểu hài tử vung một khúc cây khi chơi đùa, nhìn qua không có chút lực lượng mạnh mẽ gì…

Chỉ là, sau cú vung kiếm đó, vô cùng vô tận Mộc Nguyên Lực từ trong thiên địa mạnh mẽ ngưng tụ thành một vệt kiếm ngang trời xuất thế, xu thế như bôn lôi, mạnh mẽ ập tới.

- Không thể nào? Làm sao có thể?

Tên cầm thương đang lao đến chợt rùng mình, nhìn thấy một chiêu này khiến da gà da vịt của hắn toàn bộ nổi lên.

- Huyết Lôi Hộ Thể! - Tên cầm thương liền chống thương xuống đất, quanh người ngưng tụ một đám lôi đình đỏ rực, tạo thành một kiện bảo giáp bao phủ quanh thân.

Mà để cho chắc, hắn còn mang ra một món Nguyên Linh Bảo dạng khiên, lập tức chống xuống mặt đất, lôi điện ầm vang sẵn sàng phòng thủ.

Đao trong tay lại vung mạnh, tên cầm đao cũng rất nhanh làm ra thế công, Lôi Nguyên Lực màu vàng bùng phát lực lượng làm mặt đất rung chuyển, Đao pháp mạnh mẽ trảm ra.

- Hoàng Lôi Cự Nguyệt Trảm!

Nhát đao vàng óng như vầng bán nguyệt mang theo vô cùng vô tận lôi quang vàng rực, trực chỉ đến vùng cổ trắng ngần của Hồ Điệp Y.

Ầm Ầm Ầm. Xoẹt Xoẹt!

Lôi điện nổ vang, một kiếm kinh thiên của Hồ Điệp Y đập mạnh vào tấm khiên trên tay kẻ cầm thương, ngay lập tức cự khiên nghiền nát, chấn thẳng vào Huyết Lôi Giáp trên người hắn.

Mà một đao khủng bố kia cũng lao tới chỗ của nàng, nổ tung một vụ nổ dữ dội, khói bụi tràn lan.

Phốc!

Tên cầm thương bị đánh văng ra phía sau, nặng nề đáp xuống bên cạnh tên cầm đao, miệng điên cuồng phun máu tươi.

- Nữ nhân này là ai? Thực lực thật khủng khiếp!. Tên cầm đao nhìn thảm trạng của đồng minh, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Kẻ dùng thương khó khăn đứng dậy, cười gằn: Nàng ta đã trúng Nguyệt Đao của ngươi, lúc đó còn đang bận công kích ta, chắc chắn không kịp phòng thủ, chắc chắn không dễ chịu gì.

- Ngươi nói cũng có lý! Tên cầm đao gật đầu.

Bất quá, cả hai còn chưa kịp tự sướng xong đã thấy một thanh âm phất tay, một luồng kình khí thổi quét mà ra, chấn bay toàn bộ bụi đất xung quanh.

Hiện ra bên trong là một nữ tử thành thục quyến rũ, khí chất cao quý như tiểu thư đài các, áo xanh tung bay như tiên tử.

- Không có khả năng!

Hai tên đồng thanh kinh hô, sắc mặt đã chuyển từ ngưng trọng sang trắng bệch.

Thực lực của người này đã vượt quá tầm nhận thức của hai người, một chiêu đã đánh cho một tên trong bọn hắn trọng thương. Tên còn lại toàn lực tấn công khi nàng sơ hở, vậy mà cũng bị nàng ung dung phá giải.

Vụt!

Còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo, Hồ Điệp Y đã lần nữa vung kiếm.

Vẫn nhẹ nhàng như nước, tùy ý mà chém, kiếm khí phô thiên cái địa ép tới hai tên muốn bĩnh ra quần.

- Tốc độ ra chiêu của nàng quá nhanh!

Không kịp phản ứng và không đủ thời gian để ngưng tụ ra công kích tương đương để kháng cự, hai tên này lập tức điên cuồng bỏ chạy.

Vụt Vụt Vụt!

Nhưng không thể ngờ là đã có tới hơn mười kiếm ảnh đã bao phủ toàn bộ lối thoát của bọn chúng, hai tên chỉ có thể cắn răng lần nữa dùng đến thủ đoạn bảo mệnh.

Bùm Bùm!

Hai tiếng nổ rung động mặt đất, tại thành Mộc Lan cũng có thể nghe được thanh âm và kình khí thổi quét, mọi người đều thật sâu kinh hãi, khó khăn nuốt một ngụm khô khốc.

- Thần Y lại mạnh đến như vậy!

Trong làn khói, hai thân ảnh chật vật thở hổn hển, trường đao và trường thương đã gãy đôi từ bao giờ, toàn thân bọn hắn là vô số máu huyết mơ hồ.

- Ra là vậy, ta rốt cuộc đã biết mình bị thứ gì đánh bại…

Tên dùng thương ảm đạm nhìn Hồ Điệp Y, khó khăn nói ra hai từ:

- Kiếm Ý!

Tên còn lại tròng mắt co rụt lại, cũng cười khổ đầy bất lực ngã xuống đất bất tỉnh.

Nhất niệm thành kiếm, tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng mang theo kiếm chiêu, xuất kỳ bất ý, vô số công kích về kiếm đều chỉ cần một ý niệm là đủ.

Chân Ý của binh khí, là thứ mà mọi Đấu Sĩ sử dụng binh khí đều ước ao đạt tới. Ngay cả hắn và tên đồng bọn cầm Thương cũng như vậy, bọn hắn đều muốn bản thân một ngày nào đó sẽ sở hữu Đao Ý và Thương Ý.

Nhưng đáng tiếc, bọn hắn đã bại.

- Nói cho ta! Vì sao lại phải hủy diệt những tòa thành kia, bọn họ có tội tình gì?

Tên dùng thương tuy bại nhưng vẫn rất quật cường, đối mặt với Hồ Điệp Y hắn không hề sợ hãi, nói:

- Ta đã bại, muốn chém muốn giết tùy thích.

- Ồ? Không nói sao? Cũng được!

Hồ Điệp Y hài hước nhìn sang tên cầm Đao đang ngất xỉu, bàn tay khẽ phất.

Lạch cạch!

Tròng mắt kẻ dùng thương co rụt dữ dội, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, vô cùng khiếp sợ run rẩy.

Bởi vì trước mặt hắn, đồng bọn của mình vậy mà đang từ từ trở nên già nua, mái tóc trên đầu dần bao phủ bởi màu trắng xóa.

Sau đó, da thịt của hắn cũng đồng thời co rút lại, cơ bắp săn chắc trở nên tiều tụy như cụ già.

- Ta có để đem thọ nguyên của các ngươi rút sạch! Nhìn sang kẻ còn lại, Hồ Điệp Y lạnh lùng nói.

Tên dùng thương cười lạnh: “Thì đã sao? Ngươi có thủ đoạn như thế này để đày đọa ta, cũng tốt, chết già cũng được, không có gì đáng sợ!”

- Lì gớm nhỉ, vậy để ta cho ngươi trải nghiệm một chút nhé!

Hồ Điệp Y vẫn cười nhẹ nhàng, lại một cái phất tay.

- AAAAA! Nữ nhân khốn kiếp!

Vô tận hoảng sợ là cảm giác của hắn ngay lúc này, tiểu huynh đệ dưới quần có kích thước không tệ khiến hắn vô cùng kiêu ngạo giờ đây đã ỉu xìu, một nhúm da bọc lấy một mẩu thịt nhỏ xíu.

- Quên nói cho ngươi, ta có thể để một vài bộ phận của ngươi tiêu hao thọ nguyên, những chỗ khác không tiêu hao cũng được.

- Sẽ ra sao nếu một kẻ như ngươi tiếp tục sống với một tay già cỗi, một tay khỏe mạnh nhỉ? Rồi một chân què một chân khỏe, gương mặt nửa già nửa trẻ, tóc trắng đen đan xen như bò sữa.

- Thậm chí qua thời gian, cái thứ kia của ngươi sẽ tiêu hao sạch thọ nguyên, sau đó tiêu thất, ta sẽ phế đan điền ngươi, ngăn ngươi tự bạo, khống chế linh hồn ngươi khiến ngươi không cách nào tự sát!

- Rồi để ngươi dùng bộ dạng này tiếp xúc với thế nhân, chắc chắn bọn họ sẽ rất thích dáng vẻ đó của ngươi. Họ hàng hang hốc, huynh đệ sư đồ, tỷ muội tình lữ, bọn họ sẽ rất thưởng thức dáng vẻ phong độ đó của ngươi a!

-…

Yên tĩnh, triệt để yên tĩnh…

“Nữ nhân này, thật khủng khiếp!” Đây chính là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này.

Cũng không đợi hắn trả lời, Hồ Điệp Y đã biến hắn thành một kẻ người không ra người, quái dị vô cùng, giống hệt lời nàng miêu tả lúc trước.

- KHÔNG!

Tên dùng Thương tê tâm liệt phế mà gào rống, tuyệt vọng, kinh hãi đến cùng cực.

- Xem nè!

Hồ Điệp Y lại phất tay, tên dùng Đao vốn đã già chát được một luồng lực lượng ấm áp bao phủ, sinh cơ dạt dào lại tiến đến, thân thể hắn từ từ khôi phục như cũ.

- Nói thứ ta muốn biết, ta sẽ đưa thân thể ngươi quay về!

- Ta nói, cái gì ta cũng nói! Đại tỷ làm ơn thủ hạ lưu tình!



Hết chương 426…



Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan