Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 430: Thuần Phục



Chương 430: Thuần Phục

- Đao Hồn Trảm!

Đao mang đỏ rực như máu phá không lao ra, nhắm thẳng vào miệng mãng xà mà công phá.

Răng Rắc!

Đáng tiếc, huyết xà chỉ ung dung ngậm lấy luồng lực lượng kia cắn một cái, vô số lực lượng cứ như vậy bị nó nhai nuốt.

- Quả nhiên không đơn giản như vậy! Trần Lệ mỉm cười, chiến ý bừng bừng bạo phát.

Lúc trước sở dĩ Vũ Lôi Phong có thể dễ dàng miểu sát huyết xà trong không gian linh hồn là vì thanh đao hắn dùng là Tiểu Na Cầu Đạo Ngọc hóa thành, có khả năng tăng phúc công kích lên gấp 10 lần, còn Trần Lệ bây giờ chỉ đơn thuần đánh ra Đao Hồn Trảm, khó mà đắc thủ được.

Huyết xà sau khi hóa giải công kích, nó lập tức muốn tấn công, cái đuôi như roi da quất mạnh mà đến, muốn đánh cho linh hồn Trần Lệ oanh tạc.

Thân pháp trong này là vô hiệu, Trần Lệ chỉ có thể vừa quan sát thế công, vừa phân tích nhằm né tránh.

Oành!

Vô cùng hung hiểm, Trần Lệ đã né được một kích chí mạng này, nhưng nàng cũng đã quá xem thường tồn tại trong đầu mình.

Cái đuôi vốn tưởng đã đánh hụt lại mềm dẻo uốn một cái, thế công biến đổi nhanh như chớp lại vụt tới.

Chỉ có thể ngạnh kháng, không cách nào né tránh được một chiêu này, Trần Lệ lập tức động ý niệm, một cái khiên tròn trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng nhanh chóng đẩy ra.

Cái khiên nhanh chóng biến lớn, cản trở một kích này.

Rầm!

Nhưng không chống chọi được bao lâu, khiên chắn vỡ nát, hồn anh Trần Lệ bị đánh thẳng vào bụng, bay vọt đến vách khí hải tông mạnh vào bức tường.

Bên ngoài, Trần Lệ đang ngồi trên Huyết Ngọc Sàng toàn thân kịch chấn, vẻ thanh tĩnh trong ánh mắt dần mờ mịt, nóng tay, răng nanh và mái tóc dài ra thêm một chút.

- Thật khủng khiếp, Hồn Khí đạt đến 11 sao mà một quật liền vỡ nát.

Trần Lệ sợ hãi than thở, cảm nhận hồn anh của mình suýt nữa thì bị đánh cho tiêu tán, trong lòng vô cùng ngưng trọng.

Huyết xà không cho nàng bất kỳ cơ hội phản kháng nào, nó há miệng phun ra một đám linh hồn lực đen kịt như kịch độc lao thẳng tới.

- Đao Hồn Đệ Nhị Kỹ - Đao Hồn Quang Nhận!

Trong tay Trần Lệ xuất hiện một kiện Hồn Linh Khí dạng thanh đao đạt đến 11 sao, thân thể hồn anh hóa thành vô số tàn ảnh, mỗi tàn ảnh lại hung hăng bổ ra hàng chục luồng Đao Hồn Trảm.

Vô số Đao Hồn Trảm dung hợp, đao quang đầy trời, quang nhận bay tứ phía, hồn độc điên cuồng bị nó chém thành hư vô.

Rốt cuộc Trần Lệ nhìn thấy một tia hy vọng, chỉ thấy sau khi hồn độc bị hóa giải, vô số quang nhận đao khí hung hăng xâu xé lấy thân thể huyết xà, khiến nó đau đớn rít gào.

Trần Lệ nắm bắt tiên cơ, đao trong tay xuất hiện thêm một thanh ngưng tụ từ Hữu Hồn, song đao liên hoàn chém ra vô số quang nhận.

Phốc Phốc Phốc!

Thân thể huyết xà bị hàng trăm luồng quang nhận chém qua, huyết hồn khí tán loạn như đang chảy máu, ánh mắt của nó xuất hiện sự điên cuồng.

Xì Xì Xì!

Huyết xà đột nhiên lăn lộn, không ngờ tới lại biến lớn hơn, thân thể khổng lồ che phủ toàn bộ không gian linh hồn của Trần Lệ.

Mà lân phiến trên thân cũng trở nên cứng chắc hơn quá nhiều so với lúc ban đầu, Đao Hồn Quang Nhận vốn rất sắc bén lại vỡ vụn khi va chạm với bọn chúng.

Cảm nhận khí thế mạnh mẽ đè ép mình, Trần Lệ có thể nhìn ra con hàng này đã dùng toàn lực, hơn nữa dường như còn muốn cùng nàng đồng quy vu tận chứ không muốn thuần phục.

Bởi vì nàng là chủ thể, nếu nàng chết, thân thể tử vong, huyết xà cũng sẽ chung số phận. Nhưng nó thà rằng giết chết hồn anh của nàng chứ không muốn thuần phục!

- Tốt! Vậy ta sẽ đánh cho ngươi cam tâm thuần phục!

Trần Lệ tự tin tuyệt đối nhìn huyết xà, song đao trong tay rực sáng, sắc đỏ ngập trời, khí tức bùng nổ đến cực hạn, vô cùng vô tận Linh Hồn Lực dung nhập vào song đao.

Huyết xà cũng biết đây là đòn quyết định, nó nhắm lại cặp mắt huyết sắc, lực lượng bùng nổ, toàn thân co rụt lại tư thế rình mồi.

Trần Lệ bên này cũng đang làm ra chuẩn bị. Song đao được nàng gộp lại, thanh Hồn Linh Khí vỡ nát do cường độ Linh Hồn Lực quá mạnh, lúc này trong tay Trần Lệ chỉ đơn thuần là một thanh Đại Đao to lớn được ngưng tụ từ Hữu Hồn cảnh giới.

Trên thanh đại đao này, uy áp kịch chấn không gian khí hải nổ mạnh, hồn anh áo đỏ tung bay, gương mặt tuyệt mỹ uy nghiêm khép hờ đôi mắt.

Bôn Lôi Kiếm hóa thành con gấu nhỏ vô cùng lo lắng nhìn trạng thái của Trần Lệ lúc này, nàng bây giờ một nửa gương mặt uy nghiêm thanh tĩnh, một nữa gương mặt dữ tợn quỷ dị.

Huyết Ngọc Sàng cũng oong oong rung lên vì lo lắng, nó hiểu quá trình chiến đấu để vượt qua Bạo Huyết khó khăn thế nào, chỉ có thể tỏa ra vô số huyết hồn chi khí không ngừng tẩm bổ cho linh hồn Trần Lệ để phụ giúp cho nàng.

Cũng nhờ có nó mà hồn anh Trần Lệ mới có thể kiên cường chiến đấu đến tận bây giờ, nếu không chỉ sợ đã bại trận.

Như đạt thành ăn ý, huyết xà đang co rút người đột ngột mở ra đôi mắt to lớn đầy máu tươi, toàn thân mềm mại chợt căng cứng, lực đẩy mạnh mẽ chấn cho không gian linh hồn rung lên, nó hóa thành lưu tinh đỏ rực, dùng chính thân thể to lớn cứng chắc này làm công kích. Thân ảnh của nó như một mũi tên huyết sắc muốn đâm nát hồn anh của nàng.

Mà ở phía ngược lại, Trần Lệ nhẹ nhàng mở ra mắt đẹp, trường đao trong tay xoay tròn quanh thân, như một vị nữ tướng ngạo nghễ nhìn xuống huyết xà, lực lượng bạo phát.

- Đao Hồn Chung Cực Kỹ - Đao Hồn Không Nguyên Diệt!

Đại đao nhẹ nhàng trảm ra, quanh thân Trần Lệ bạo phát một cỗ lực lượng kỳ lạ mà chính nàng cũng không ngờ đến – Đao Ý!

Nhất niệm thành đao, nhất ý thành trảm. Một đao nhẹ nhàng mà ung dung, nhưng mang theo toàn bộ lực lượng, không thừa không thiếu, không để một chút lực lượng dư thừa nào, chỉ có một đao mang theo vô cùng vô tận lực lượng áp súc mà ra.

Ầm Ầm Ầm!

Một đao trảm ra, huyết xà dù to lớn cũng thế, dù mạnh mẽ cũng được, liền toàn diện bị trấn áp.

Thân thể của nó như diều đứt dây bay vọt ra sau, máu tươi hóa thành huyết hồn cuồng phún, lân phiến rơi rụng khắp nơi hóa thành từng luồng Linh Hồn Lực tiêu tán trong không gian.

Rống Rống Rống!

Nó đau đớn kêu gào, chỉ thấy cái miệng lớn vậy mà bị một đao của Trần Lệ rạch ra một vết dài xuống tận cổ họng, suýt nữa là thuận thế chẻ đôi thân hình của nó.

Sợ hãi, tuyệt vọng, đây là tất cả những gì mà huyết xà cảm giác được lúc này.

Mà Trần Lệ cũng mệt mỏi đến cùng cực, thân thể hồn anh rơi bịch xuống đất, phải dùng trường đao chống đỡ thân thể mới có thể miễn cưỡng đứng lên.

Nàng từ từ tiến lại trước con mắt to lớn đỏ máu của huyết xà, đại đao chĩa thẳng vào đồng tử đen tuyền dài dẹp của nó, lạnh lùng nói.

- Thuần phục hoặc chết! Nếu ngươi không thuần phục, ta không ngại phế bỏ cái gọi là Bạo Huyết! Không có ngươi thì ta vẫn sẽ mạnh lên, tuyệt sát kẻ thù. Đừng cho rằng mình quan trọng trong mắt ta!

Huyết xà đã sớm sợ hãi, nó ngoan ngoãn biến nhỏ thành một tiểu xà lớn bằng thân thể hồn anh của nàng, cuộn tròn lại kính cẩn cúi đầu.

Trần Lệ gật đầu, đặt tay lên cái đầu nhỏ vuốt ve nhè nhẹ.

Cũng chính thời khắc này, huyết xà hóa thành một luồng huyết sắc quang mang tiến vào mi tâm hồn anh của Trần Lệ, khiến hồn anh vốn trong suốt của nàng dần dần chuyển thành màu đỏ ruby.

Vẫn trong suốt và uy nghi, nhưng đã có thêm ánh đỏ tôn quý.

Cùng lúc này, ở bên ngoài động phủ, Trần Lệ đang khoanh chân ngồi trên Huyết Ngọc Sàng đột nhiên mở mắt.

Bên trong đồng tử là một hình chữ thập yêu dị đen kịt trên nền mắt màu cam. Vầng trán âm thầm hiện lên ấn ký hình tiểu xà đen tuyền ẩn hiện.

Tóc đỏ tung bay dần chuyển thành ngọn lửa da cam, y phục biến hóa, áo choàng quân lâm thiên hạ được ngưng tụ từ cỗ lực lượng mới mẻ này khoác lên người, Trần Lệ bây giờ so với Vũ Lôi Phong đã không khác là bao, có chăng là đường cong và sự quyến rũ là khác nhau mà thôi.

- Thần Huyết Tổ Chú!

Ầm Ầm Ầm Ầm!

Sơn động rung chuyển kịch liệt, khí thế Trần Lệ bao phát ra lúc này mạnh mẽ đến mức không gian quanh người nàng có một chút dấu hiệu hỗn loạn vặn vẹo, nàng có thể cảm giác được chỉ một quyền của mình cũng có thể khiến không gian bị nghiền nát.

Huyết Ngọc Sàng nhảy dựng lên, vui vẻ hóa thành một viên gạch nhỏ màu đỏ rơi vào lòng bàn tay Trần Lệ, Đại Bôn cũng lao tới chui vào ngực áo nàng, Bôn Lôi Kiếm hóa thành lưu quang tiến vào vỏ kiếm sau lưng.

- Chúc mừng chủ nhân, trạng thái này giống hệt so với đại chủ nhân a.

Đại Bôn cười tươi rạng rỡ chúc mừng Trần Lệ, chủ nhân nó mạnh lên khiến tâm tình gấu nhỏ rất tốt.

Oong Oong Oong! Huyết Ngọc Sàng cũng rung lên, phát ra tiếng kêu như chúc mừng.

Trần Lệ mỉm cười, còn đang định thu xếp để ra ngoài thì động phủ bất ngờ lắc lư dữ dội. Huyết Ngọc Sàng truyền một đạo ý niệm, Trần Lệ biến sắc:

- Ngươi nói lão tổ đã bố trí thủ đoạn, nếu hậu nhân thành công đạt đến Thần Huyết Tổ Chú sẽ tự động hủy đi động phủ sao?

Nàng nhanh chóng lao vọt ra ngoài, tốc độ trong trạng thái Thần Huyết quá nhanh, chỉ nháy mắt đã xuất hiện ngoài cửa sơn cốc.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hang động cứ như vậy sụp đổ, vô số đá tảng chôn vùi, gia huy của Trần gia cũng nổ tung, xóa sạch mọi dấu vết.

Trần Lệ lẳng lặng đứng đó, Thần Huyết hóa giải, cúi người suốt một đêm.

Đến khi ánh bình minh chiếu rọi, thân ảnh nữ tử đã không còn, chỉ còn một luồng chiến ý vẫn chưa tan trong không khí.



Hết chương 430…



Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan