Chuyện hôm nay, ta sớm biết sẽ xảy ra.
Chỉ không ngờ lại ngay cửa cung, trước bao người, trong xe ngựa.
Cuối cùng Thúy Hỉ dùng áo choàng lớn bọc ta lại, đỡ ta ra khỏi xe.
Xung quanh nha hoàn nội thị cúi đầu, yên ắng đến mức gần như không nghe tiếng thở.
Ta khóc đến tái nhợt, run rẩy theo Thúy Hỉ về tẩm cung.
"Vương Thượng không phải người mất chừng mực thế đâu, chắc hôm nay uống nhiều rượu." Sau khi hầu hạ ta ngủ, Thúy Hỉ ngồi cạnh an ủi.
Ta kéo chăn trùm kín đầu, nhàn nhạt đáp "ừ."
Không phải khó chịu, cũng chẳng vui.
Không biết có phải do Tiêu Cẩn hành hạ quá dữ dội, đêm ấy ta ngủ say như chết.
Tỉnh dậy thì Tiêu Cẩn đã đứng bên giường.
Ta sợ, túm chăn co rúm vào góc giường.
Thấy cử chỉ, đôi mắt sâu thẳm hắn động đậy.
"Hôm qua, ta đã quá phận." Giọng hắn khàn khàn như người say rượu tỉnh lại.
Ta vội ngồi dậy, quỳ trên giường.
"Không... Không phải lỗi của Vương Thượng..."
Giọng nhỏ nhẹ, không phải thật lòng.
Ánh mắt hắn dừng trên cổ ta.
Chỗ đó đầy vết đỏ rất chói mắt.
Hắn trầm giọng: "Ta không phải kẻ tiểu nhân vô trách nhiệm, nàng nguyện ý ở lại bên ta, làm phu nhân ta chứ?"
Phu nhân?
Ta cúi đầu, hốc mắt nóng, nước mắt sắp rơi.
"Thập Thất muốn về nhà." Ta lẩm bẩm, nức nở chắc làm hắn đau lòng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn đầy lệ: "Vương Thượng, cho Thập Thất về nhà được không?"
Dĩ nhiên không thể.
Kỹ năng hầu hạ ta học từ tú bà nổi tiếng nhất kinh thành, khiến người mê say không biết.
Tiêu Cẩn chỉ cần nếm mùi vị ta, sẽ không dễ buông tha.
Hắn nhìn ta lâu, không đồng ý.
"Cha mẹ nàng đều đã mất, còn về nhà làm gì?" Hắn cúi xuống, ngón tay lạnh lau nước mắt ta.
"Tô Thập Thất, từ nay nơi đây là nhà nàng."
Không lâu sau, thánh chỉ phong ta làm phu nhân được ban.
Chắc Thiên Triều cũng sẽ biết.
Ngày sắc phong, Tiêu Cẩn tổ chức tiệc cung đình lớn.
Ta đoan trang ngồi bên, cảm nhận ánh nhìn dò xét phía dưới.
Biết họ nhìn gì.
Thiên Triều từng đưa vô số mỹ nhân đến Khương Quốc, dù đẹp đến đâu, Tiêu Cẩn không giữ lại ai, toàn ban cho đại thần.
Nay lại đột ngột phong nữ nhân dân gian làm phu nhân.
Quả thật khiến người tò mò mị lực ta là gì.
Mị lực đó, người khác không thể biết.
"Vương Thượng..." Ta bị Tiêu Cẩn đè trên giường, vẻ muốn khóc mà không ra tiếng, khẽ gọi hắn.
Lần trước ta dùng thuốc có hơi mạnh.
Lần này chỉ thoa lớp son mỏng, ai ngờ hắn vẫn chẳng buông tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Cẩn hai tay chống bên tai ta, khuôn mặt tuấn tú nhuộm sắc hồng nhạt.
Da hắn trắng tinh, từ tai đến cổ đều ánh hồng.
Trông càng thêm mê hoặc đến nghẹt thở.
"Tô Thập Thất." Hắn thở gấp, sát tai ta, giọng khàn khàn, "Đừng khóc nữa."
Ta sững người, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt không tỉnh táo lắm của hắn.
Hắn đưa ngón tay nóng, xoa nhẹ khóe mắt ướt của ta.
"Nàng khóc làm ta nhớ con thỏ ta nuôi lúc sáu tuổi." Hắn hơi bất đắc dĩ, lộ sự cưng chiều mờ nhạt.
Lúc này hắn không giống tên phản tặc tàn nhẫn, hắc bạch vô thường, tâm ngoan thủ lạt.
"Vương Thượng từng nuôi thỏ sao?"
Ngón tay hắn men theo khuôn mặt ta, trượt xuống, cuối cùng nâng cằm ta lên.
"Ừ, giống nàng, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt đỏ hoe, khiến người thương tiếc." Ánh mắt hắn khôi phục sự tỉnh táo, thấp giọng, "Đáng tiếc sau đó không rõ sao, nó cắn ta một cái."
Không hiểu sao, khi nghe câu ấy, ta cảm thấy không khí quanh lạnh đi.
Ta không nhịn hỏi: "Sau đó sao?"
"Hậu quả?" Hắn giữ chặt cằm ta, "Bị ta b.ắ.n một mũi tên chết."
Ta đứng không vững.
Ta đã hiểu.
Hắn vẫn là Khương Vương hắc bạch vô thường, lòng dạ ngoan thủ lạt.
"Nó làm Vương Thượng bị thương, vốn có tội." Ta miễn cưỡng trả lời.
Tiêu Cẩn nhìn ta lâu, không nói gì.
Cuối cùng buông cằm ta, quay nằm bên cạnh.
"Tô Thập Thất, đừng cắn ta."
"Đừng phản bội ta."
Ta là phu nhân duy nhất của Tiêu Cẩn.
Hắn đối đãi ta rất tốt, mọi thứ đều là thứ tốt nhất.
Thúy Hỉ nhìn trang sức Tiêu Cẩn sai người đưa tới, cười: "Phu nhân, Vương Thượng đối với người thật tốt, chưa từng thấy bệ hạ để tâm ai như vậy."
Ta nhìn mình trong gương.
Một hình ảnh đáng thương, yếu đuối, người khác dễ dàng nhào nặn.
Ai ngờ Tiêu Cẩn lại tin vẻ ngoài ấy của ta?
"Nếu người nhân cơ hội này sinh cho Vương Thượng một hoàng tử, nói không chừng còn có thể làm Vương..."
Ta ngẩng mắt nhìn nàng.
Nàng cũng biết mình lỡ lời, im bặt.
"Ta xuất thân hèn mọn, được làm phu nhân Vương Thượng đã là may mắn." Ta mỉm cười, "Những lời đó sau đừng nói nữa nhé."
"Vâng."
Nàng tiếp tục chải đầu rửa mặt cho ta rồi chuyển sang chuyện khác: "Nghe nói hai ngày nữa, Vương Thượng sẽ xuất cung đi săn mùa thu, không biết có mang theo phu nhân hay không."
Săn mùa thu?
Quả là một thời cơ tốt.
Tiêu Cẩn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta.
Ta phải nghĩ thêm cách để hắn thêm tin tưởng mới được.
Chỉ như vậy, ta mới có thể tiếp cận nhiều hơn với hắn và cả chuyện của Khương Quốc.