Ta chạm mắt với hắn, theo kế hoạch nhào về phía Tiêu Cẩn.
Thanh kiếm kia sẽ đ.â.m vào người ta, nhưng tuyệt đối không lấy mạng ta.
Nhắm mắt chờ kiếm đ.â.m tới, Tiêu Cẩn đột ngột quay người ôm lấy ta.
Hắn né tránh thanh kiếm rồi cùng ta lăn xuống sườn núi.
Trời đất như quay cuồng.
Không biết lăn bao lâu, ta nghe tiếng Tiêu Cẩn kêu lên.
Mở mắt, thấy lưng hắn va vào tảng đá lớn.
Hắn nhìn ta trong lòng, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Sao? Còn muốn trẫm nợ nàng một mạng nữa sao?"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng pha chút nụ cười nhàn nhạt.
Khiến chóp mũi ta run lên.
Ta né tránh ánh mắt hắn: "Vương Thượng, người không sao chứ?"
Hắn im lặng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mới thấy hắn nhắm chặt mắt.
"Vương Thượng?"
Ta đưa tay dò hơi thở, cảm nhận hơi ấm, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chỉ ngất đi.
Ngồi dậy, ta phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết thương.
Mấy thích khách vừa rồi không làm hắn trọng thương, chắc những vết thương này là do bảo vệ ta khi lăn xuống núi.
"Nàng khóc gì vậy?" Vừa dìu Tiêu Cẩn đến chỗ bằng phẳng, hắn tỉnh lại.
Ta giật mình, nước mắt tự nhiên rơi.
Rơi vào người hắn.
Hắn khó nhọc giơ tay, dùng bàn tay bê bết m.á.u lau nước mắt ta: "Trẫm không sao, đừng khóc."
Ta chưa từng nghe giọng hắn dịu dàng như vậy.
Giống như ta là bảo vật duy nhất của hắn.
Nhìn hai tay hắn, ta lại khóc càng thương tâm hơn.
"Đã lâu rồi không có ai đối xử tốt với Thập Thất như vậy."
Ta từng nói nhiều lời dối trá.
Nhưng câu này là thật.
Từ khi bảy tuổi bị đưa vào hoàng cung, chưa từng ai đối xử tốt với ta như thế.
Tiêu Cẩn như nghe chuyện cười, bật cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu ta: "Trẫm sẽ luôn đối xử tốt với Thập Thất."
Sẽ không đâu.
Sẽ có ngày.
Hắn sẽ hận không thể xé xác ta ra.
Thị vệ cứu giá nhanh chóng tìm thấy và đưa chúng ta về Vương cung.
Về đến nơi, ta mới biết vết thương nặng nhất của Tiêu Cẩn nằm ở sau gáy.
Phía gáy hắn va vào tảng đá lớn, chảy rất nhiều máu.
Sáu vị thái y trong tẩm cung đã chăm sóc ba ngày ba đêm mới cứu được hắn.
Ta cũng như nguyện, được hắn tin hơn.
Sự sủng ái mà hắn dành cho ta ngày càng nhiều theo thời gian.
Ta dần có thể tự do đi lại khắp Vương cung, trừ Chiêu Văn Điện nơi hắn làm việc.
Thời gian kéo dài đến ba tháng sau.
Thân thể ta không khỏe, luôn mệt mỏi và buồn ngủ.
Tiêu Cẩn cho thái y đến khám.
"Chúc mừng Vương Thượng, phu nhân đã hỉ mạch, hơn một tháng rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói của thái y như sét đánh ngang tai ta.
Ta mang thai con Tiêu Cẩn.
Rõ ràng...
Rõ ràng ta đã lén uống thuốc tránh thai...
Khác với ta, Tiêu Cẩn vô cùng vui mừng.
Ngày hôm đó, tất cả cung nhân trong cung ta đều được thưởng.
"Thập Thất." Đêm đó, Tiêu Cẩn ôm ta vào lòng, hỏi: "Nàng có trách trẫm không khi không cho nàng làm Vương hậu?"
Ta lắc đầu: "Thập Thất thân phận hèn mọn, không dám mơ tới ngôi vị Vương hậu."
Hắn khẽ cười.
Qua hồi lâu, tay hắn đặt lên bụng ta.
"Thân phận Thập Thất cao quý, cả thiên hạ này sẽ là của nàng."
Đây là lần đầu hắn nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn.
Có lẽ lúc này hắn không còn giống tên phản tặc tội ác tày trời.
Ta đột nhiên rất, rất không muốn hắn chết.
Ta cọ cằm hắn, nhỏ giọng nói: "Được làm phu nhân của Vương Thượng, Thập Thất đã mãn nguyện rồi, nguyện làm phu nhân của người trọn đời."
Chỉ cần hắn không tạo phản.
Có lẽ triều đình bên kia sẽ để hắn an phận làm Khương Vương tại Khương Quốc.
Hắn ôm ta, không nói gì nữa.
Đêm ấy, ta ngủ không yên.
Giá như ta thật sự là con gái của một gia đình bình thường ở Nam Thành thì tốt biết mấy.
Nhưng không phải.
Tiêu Cẩn sắp khởi binh.
Khi mang thai ba tháng, cuối cùng ta phát hiện đội quân riêng do Tiêu Cẩn nuôi dưỡng.
Có lẽ vì đứa con trong bụng, hắn đẩy nhanh kế hoạch.
Ta cũng nhận tin tức từ Thiên Triều gửi đến.
Đêm trước khi Tiêu Cẩn khởi binh, hắn đến cung ta rất sớm.
Hắn cùng ta dùng bữa, giúp tắm rửa, ôm ta lên giường.
Ta ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, hỏi: "Vương Thượng, người có cho Thập Thất đi cùng không?"
"Tiểu ngốc, đó là chiến trường." Hắn đáp đúng như ta dự đoán.
Hắn vuốt bụng ta đang nhô: "Nàng ở đây chờ trẫm trở về đón, Kinh Đô rất phồn hoa, trẫm nhất định đưa nàng đi dạo thỏa thích."
Ta cúi đầu nhỏ giọng: "Được."
Hắn không biết.
Ta không thể chờ hắn nữa rồi.
Kinh Đô quả thật rất phồn hoa, ta cũng đã đi hết rồi.
Ngày hôm sau, ta đứng trên thành, nhìn Tiêu Cẩn oai phong ngồi trên lưng ngựa, giơ tay vẫy.
"Người nhất định phải bình an trở về."
Câu nói tan trong gió.
Không biết nói cho ai nghe.
Dù sao Tiêu Cẩn cũng không nghe thấy.
Từ khi mang thai, hắn càng cưng chiều ta vô độ.
Ta có thể tự do đi lại trong Vương cung rộng lớn.
Dù muốn vào Chiêu Văn Điện, cũng không ai ngăn cản.