Phương tri huyện đang bước qua bước lại trong hành lang hậu đường, sắc mặt ưu tư chẳng yên.
Dăm bữa nay, công tử nhà ông phát đậu mùa, sốt cao chẳng ngớt, mê man suốt mấy ngày đêm.
Mời mấy vị đại phu đến xem bệnh cũng chẳng chút hiệu nghiệm, trong lòng nóng như lửa đốt.
Đang lúc phiền lòng, chợt nghe tiếng trống kêu oan vang lên nơi công đường, ông giận dữ quát lớn:
“Là kẻ nào lớn gan đến thế, dám đánh trống kêu oan vào lúc này?!”
Chẳng bao lâu sau, có thuộc hạ vào bẩm báo:
“Bẩm đại nhân, là một phụ nhân nơi thôn xóm, tự xưng có phương thuốc trị bệnh cho công tử.”
“Ngươi nói sao?” – Phương tri huyện liền chấn động tinh thần, hai mắt sáng lên – “Thật sao?”
Thuộc hạ cúi đầu đáp:
“Nô tài chỉ biết nàng nói như vậy.”
Phương tri huyện hất mạnh tay áo, gằn giọng:
“Đi, bản quan phải ra xem cho rõ. Nếu dám vọng ngôn, lập tức đánh hai mươi trượng!”
“Dạ!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Mấy tên nha sai đồng thanh đáp lời, vẻ mặt nghiêm nghị, theo sau ra khỏi hậu đường.
Chớp mắt, Phương tri huyện đã ra đến chính đường.
Vỗ mạnh mộc bản, lớn tiếng quát hỏi:
“Kẻ nào dám đánh trống cầu oan?!”
La Vân Khỉ không hề hoảng hốt, đặt gậy trống xuống, theo lễ cổ, cúi mình hành lễ:
“Dân nữ La Vân Khỉ, tham kiến đại nhân.”
Phương tri huyện mặt mày nghiêm nghị, nhìn nàng chằm chằm hỏi:
“Ngươi đánh trống làm gì? Có oan khuất gì?”
La Vân Khỉ lập tức quỳ xuống, trán chạm đất, dõng dạc đáp:
“Dân nữ nghe tin công tử mắc phải đậu mùa, đặc biệt tới hiến phương thuốc.”
Thuở còn ở hiện đại, bên cạnh siêu thị nhà nàng là tiệm thuốc Đông y. Trong đó có một lão trung y ngồi khám, La Vân Khỉ vốn yêu thích y học cổ truyền, thường lui tới thỉnh giáo. Ban đầu là muốn điều dưỡng thân thể cho mẹ, ai ngờ học dần cũng ghi nhớ được không ít phương thuốc, trong đó có cả phương chữa đậu mùa.
Phương tri huyện nghe xong thì sắc mặt liền biến đổi, vội vàng bước xuống điện, xúc động nói:
“La cô nương mau đứng dậy! Nếu thật có thể trị khỏi cho tiểu nhi, bản quan tất sẽ trọng thưởng!”
La Vân Khỉ cúi đầu thưa:
“Tạ đại nhân, phần thưởng không dám mong, chỉ xin đại nhân thả tướng công của dân nữ về nhà, dân nữ nguyện cảm tạ khôn cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương tri huyện nghe vậy liền cau mày:
“Lời này là ý gì?”
Lưu Thành Vũ vội vàng kể lại việc Hàn Diệp bị nha sai bắt đi.
Phương tri huyện nghe xong liền nghiêm nghị:
“Bản quan nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Trước hết xin La cô nương theo ta đến xem bệnh tình của tiểu nhi.”
La Vân Khỉ biết việc cấp bách, không thể nóng vội, liền theo ông đến hậu đường.
Đến nơi, thấy người hầu đều che khăn trên mặt, cũng xem như nơi đây không phải toàn lang băm, chí ít còn hiểu đậu mùa dễ lây, nàng bèn xé khăn vải che kín miệng mũi.
Trong nội thất, công tử khoảng mười tám mười chín tuổi nằm mê man trên giường, sắc mặt đỏ bừng, khóe hàm nổi đầy mẩn đỏ – đúng là triệu chứng đậu mùa.
La Vân Khỉ làm ra vẻ xem xét, rồi gật đầu nói:
“Dùng tang cúc sinh ma cùng bột cát căn sắc thuốc. Một phần dùng để tắm rửa mẩn đỏ, một phần uống vào. Nếu thật là đậu mùa, đêm nay thân nhiệt sẽ hạ xuống.”
Phương tri huyện cả mừng, vội sai người chuẩn bị dược liệu, đồng thời phái bổ đầu điều tra việc Hàn Diệp.
Trời sẩm tối, thuốc đã sắc xong, công tử được người đút uống, rồi lại dùng thuốc lau sạch thân thể.
Chỉ tiếc tin tức về Hàn Diệp vẫn chưa có, La Vân Khỉ chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào thân phận nam chính của chàng – dẫu sao cũng chẳng có cuốn truyện nào để nam chính mới ra vài hồi đã c.h.ế.t cả.
Cứ thế mà chờ đợi trong thấp thỏm suốt một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau, cửa phòng khách của La Vân Khỉ bị đẩy mở, một a hoàn vui vẻ chạy vào.
“La cô nương, công tử đã tỉnh! Đại nhân cho mời người qua ngay!”
La Vân Khỉ vội vàng đến phòng công tử, quả nhiên thấy hắn đang được người đỡ ngồi, tay cầm bát cháo nóng.
Phương tri huyện mừng rỡ, đích thân nghênh đón nàng:
“Lộc Chi, còn không mau tạ ân cứu mạng của cô nương!”
Công tử ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay vào một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, thần sắc linh động, phong thái khác thường.
Hắn nhất thời ngẩn ngơ, rồi mới cúi người hành lễ:
“Đa tạ La cô nương đã cứu mạng.”
La Vân Khỉ vội hoàn lễ, giọng trong trẻo thưa:
“Chỉ là chút công sức, công tử chớ để trong lòng.”
Nàng liền quay sang Phương tri huyện, sốt ruột hỏi: