Nàng chẳng phải tân nương, cũng chưa lên chức bà, quả thực khó hiểu.
Bà mối đã cười tươi như hoa mà bước lại gần, nhìn La Vân Khỉ bằng ánh mắt thân thiết, cười nói:
“La gia cô nương, cô xem gương mặt xinh xắn này, gả vào hàn môn như Hàn gia, thực là uổng phí một đoá hoa nhường nguyệt thẹn. Nay có cơ duyên tốt, có thể khiến hai người hoà ly.”
Quả là hiếm thấy, bà mối từ xưa chỉ lo mai mối kết thân, nay lại đến khuyên người đoạn nghĩa phu thê.
La Vân Khỉ khoanh tay trước ngực, khẽ cười hỏi:
“Ý của bà là sao?”
Bà mối lập tức phấn khởi, thao thao bất tuyệt:
“Lão thân nghe nói cô vốn chẳng tình nguyện gả cho Hàn Diệp, nhà hắn thì nghèo đến nỗi gió cũng không thèm ghé, xét thế nào cũng chẳng xứng đôi. Phụ thân cô nghe được cũng xót xa lắm, nên sai lão thân đến khuyên nhủ. Nếu cô bằng lòng, chúng ta sẽ nghĩ cách khiến Hàn Diệp viết cho cô tờ hưu thư.”
Phụ thân nàng mà xót thương nàng ư?
La Vân Khỉ bật cười thành tiếng. Nguyên chủ tuy có phần ngang ngược, nhưng một nửa cũng là do phụ thân mình mà thành. Mẫu thân mất sớm, phụ thân chưa đến mười ngày đã cưới vợ kế. Sau đó lại hết mực sủng ái kế mẫu, nguyên chủ làm đủ trò chỉ mong cha đoái hoài, nào ngờ vừa có chuyện với Hàn Diệp, cha liền vội đẩy nàng ra khỏi nhà.
Kẻ như thế mà cũng biết thương con?
Lời ấy còn khó tin hơn cả lợn mẹ leo cây.
Chợt nhớ tới ánh mắt La Kim Quế nhìn Hàn Diệp, trong lòng La Vân Khỉ liền tỏ tường vài phần.
Trong sách cũng có viết, tướng mạo của Hàn Diệp thuộc hàng nhất đẳng, bằng không sao lọt vào mắt công chúa. Mà La Kim Quế lại đang độ xuân thì, nảy sinh tâm tư cũng chẳng lạ.
Nghĩ đến đây, La Vân Khỉ khẽ cười:
“Nếu Hàn Diệp không chịu thì sao?”
Bà mối cười hề hề:
“Sao lại không chịu? Hắn chẳng qua là thằng nghèo, cưới ai chẳng là cưới, dù sao cũng là người nhà họ La, hắn còn dám từ chối chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên là thế.
La Vân Khỉ hừ lạnh, chợt chụp lấy cây chổi bên cửa, quét thẳng vào người bà mối một cái.
“Giờ mới biết thương ta thì sao không đến sớm hơn? Muốn ta làm vợ bị ruồng bỏ để La Kim Quế danh chính ngôn thuận lên thay? Trên đời há lại có chuyện tốt đẹp đến vậy! Bà về nói với La Kim Quế, sớm dập tắt giấc mộng đó đi, còn dám đến cửa nói càn, đừng trách bà cô đây không giữ thể diện.”
Bà mối không ngờ La Vân Khỉ đột nhiên trở mặt, ăn trọn một chổi, vừa kêu la vừa bỏ chạy.
Chạy đến cửa còn không quên quay đầu mắng:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Không biết đường mà lui, sau này khổ thì đừng có trách!”
La Vân Khỉ rượt theo đến cửa, lại vung chổi quét thêm phát nữa.
Quát lớn:
“Phì! Nhìn cái mặt chuột lươn lách kia của bà đi! Bà mới đáng khổ cả đời ấy! Việc thất đức như khuyên người ly hôn cũng làm được, coi chừng bị báo ứng!”
Bà mối bị đánh đến không còn sức phản kháng, ôm đầu chạy thục mạng ra khỏi thôn.
La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, quay người lại liền thấy Tạ Tường Vi đang đứng cách đó không xa, tay cầm một đôi dép cỏ.
Nàng như bị dọa đến ngơ ngác, đứng cũng không xong, đi cũng chẳng được.
“Tẩu... tẩu tử...”
La Vân Khỉ cũng nhận ra mình vừa rồi có phần chanh chua quá mức, vội đổi nét mặt, nở nụ cười:
“Là Tường Vi muội muội à? Mau vào trong.”
Tạ Tường Vi do dự một chút rồi bước đến cửa, đưa đôi dép cỏ ra:
“Muội thấy giày của Hàn ca ca rách mất rồi, trong nhà còn dư chút cỏ, liền đan một đôi... Tẩu tử, tẩu ngàn vạn đừng hiểu lầm, muội... muội và Hàn ca ca thật sự không có gì cả...”
Nhìn đôi mắt long lanh của Tạ Tường Vi, La Vân Khỉ biết nàng không phải kẻ gian trá. Có lẽ thật sự động lòng với Hàn Diệp, nhưng chỉ tiếc là không gặp đúng lúc.
Nghĩ đến tương lai của Hàn Diệp sẽ thuộc về công chúa, La Vân Khỉ bất giác thở dài.
Dù là Tạ Tường Vi hay là nàng, cũng chỉ là người qua đường trong đời chàng. Đã là người qua đường, cớ gì làm khó nhau?