La Vân Khỉ cẩn thận nằm xuống, trong đầu vẫn m.ô.n.g lung suy nghĩ, mãi mới dần thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, Hàn Diệp đã rời khỏi giường từ sớm.
La Vân Khỉ thở nhẹ ra — không gặp cũng hay, khỏi phải lúng túng.
Nàng làm cơm cho hai đứa nhỏ xong, liền gọi chúng đến bên cạnh, thì thầm dặn dò một phen.
Hàn Mặc và Hàn Dung lập tức gật đầu như giã tỏi:
“Tẩu tử, chúng ta đều hiểu rồi ạ!”
La Vân Khỉ hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ:
“Đi chơi đi.”
Sau khi bọn nhỏ rời đi, nàng lại bận rộn. Trong kho tìm được mấy bình lọ có thể dùng, nàng đem ra rửa sạch, đổ hết dấm và muối đã được hệ thống cho lên kệ ra ngoài, rồi lại đem vài con cá ướp muối để tối đem kho.
Tất cả đều chuẩn bị xong, La Vân Khỉ chống cằm ngồi ở ngạch cửa, bắt đầu nghĩ đến việc tối nay sẽ bịa lời thế nào để giải thích bốn con cá này từ đâu ra.
Cuộc sống đầy những lời dối trá thế này, quả thực khiến lòng người mỏi mệt vô cùng.
Nghĩ tới đây, nàng lại bất giác nhớ tới ánh mắt kinh ngạc đến nỗi đồng tử co rút của Hàn Diệp khi bị nàng hôn ban ngày, khóe mắt khẽ cong, môi nở một nụ cười như có như không.
Chợt nghe tiếng hai tiểu oa nhi, Hàn Mặc và Hàn Dung, đồng thanh hô to trước cửa:
“Lý Nhị Nương, đồ lẳng lơ, không biết xấu hổ, mụ mối mục nát, môi giới hạ tiện, chân mọc ghẻ lở!”
Lý Nhị Nương đang tính gọi Hàn Mặc tới để nói lời ly gián, vạch tội La Vân Khỉ, nghe thấy mấy câu này lập tức tức đến trợn trừng mắt, lửa giận bốc ngùn ngụt.
“Tiểu súc sinh, ai dạy ngươi nói những lời đó hả?”
La Vân Khỉ phủi nhẹ bụi trên y phục, chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười nhàn nhã. Vở hay cuối cùng cũng mở màn.
Ngoài cửa, hai tiểu oa nhi vẫn còn đang hô hào, nàng liền vội kéo bọn nhỏ về phía sau mình.