Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 36: Nhất Định Phải Nàng Trở Về? (2/2)



Tôn Tiểu Cường thở hổn hển, nói chẳng ra hơi:

“Sáng nay lão gia nói muốn đến huyện thành xem cửa tiệm, ai ngờ vừa ra khỏi thôn, con ngựa bỗng nổi điên, đá một cú rồi hất lão gia xuống đất.”

La Vân Khỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, lão già ấy có ngã c.h.ế.t hay sống, liên quan gì tới nàng?

Nếu không phải hắn thiên vị sủng ái La Kim Quế, thì ả ta nào dám lớn gan dẫn mối đến tận cửa, mưu chuyện hòa ly?

Với vị phụ thân hời hợt ấy, La Vân Khỉ chẳng có chút tình cảm nào.

Nàng đang định từ chối, thì bỗng thấy Hàn Diệp từ ngoài cửa bước vào.

Tôn Tiểu Cường rất biết lễ, lập tức khom người thi lễ với Hàn Diệp:

“Kính chào cô gia.”

“Ngươi là...”

Hàn Diệp cảm thấy tiểu tử này trông quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Tôn Tiểu Cường vội vàng cúi đầu đáp:

“Tiểu nhân là con trai của tá điền, họ Tôn, từng gặp cô gia một lần. Lần này đến tìm La tỷ tỷ là bởi lão gia ngã ngựa, muốn tỷ ấy lập tức hồi phủ xem xét tình hình.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, quay sang nói với La Vân Khỉ:

“Chuyện nhạc phụ, ta và nàng nên đến thăm một phen mới phải.”

“Không cần đâu” La Vân Khỉ liền ngăn lại, “Trời sắp tối rồi, Hàn Mặc và Dung Dung ở nhà sẽ sợ hãi, chàng hãy ở lại chăm sóc hai đứa, thiếp tự về là được.”

La Vân Khỉ trong bụng lo sợ Hàn Diệp mà đi theo, đến lúc gặp phụ thân nàng lỡ hắn cảm tạ thi món ăn hôm trước tất bại lộ.

Hàn Diệp nhíu mày, rõ ràng là không yên tâm.

Tôn Tiểu Cường tinh ý, thấy thế liền nói xen vào:

“Cô gia chớ lo, nếu quá muộn, để La tỷ ở lại qua đêm cũng không sao, ngày mai vừa sáng tiểu nhân sẽ hộ tống tỷ ấy trở về.”

La Vân Khỉ vội vàng tiếp lời:

“Vậy thì quyết định vậy đi. Cơm thiếp đã nấu xong rồi, chàng mau gọi hai đứa trẻ ăn đi. Thiếp đi rồi sẽ về ngay.”

Nàng phủi qua lại áo, chỉnh đốn xiêm y, rồi theo Tôn Tiểu Cường rời khỏi viện.

Dọc đường, hai người chuyện trò đôi câu, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phía trước là một rừng dương trải dài rợp trời, tán lá um tùm che kín ánh dương, gió thổi qua, lá cây xào xạc vang động. La Vân Khỉ không khỏi rùng mình một cái, trong lòng bỗng dâng lên một tia cảnh giác.

Nghĩ kỹ lại, nếu phụ thân nàng ngã ngựa từ sáng, cớ sao tới tận giờ mới sai người báo tin? Thật sự là chuyện chẳng hợp lẽ.

Nàng liền chậm bước lại.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Tôn Tiểu Cường có vẻ nóng ruột, thấy vậy liền thúc giục:

“La tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi, lão gia giục tỷ trở về gấp đấy.”

Nghe hắn nói vậy, La Vân Khỉ càng bước chậm hơn nữa.

“Nếu thật sự nôn nóng muốn gặp ta, sao mãi đến tận giờ mới sai người đến báo?”

Tôn Tiểu Cường ấp úng đáp:

“Buổi sáng mải lo đi tìm đại phu, nên mới lỡ mất thời gian...”

La Vân Khỉ lại hỏi tiếp:

“Đã mời được đại phu rồi, thì còn bắt ta quay về làm gì?”

Thấy nàng truy hỏi không ngừng, Tôn Tiểu Cường bắt đầu toát mồ hôi, cúi đầu lí nhí:

“Lão gia nói... nhớ tỷ, nên bảo tiểu nhân đến đón về.”

La Vân Khỉ chợt dừng hẳn bước, sắc mặt lạnh băng, vẻ kiều mỵ khi nãy cũng biến mất tự lúc nào.

“Tôn Tiểu Cường,” nàng nghiêm giọng nói, “nể ngươi còn là đứa trẻ, ta không muốn chấp nhặt. Nhưng ngươi hãy thật thà trả lời — có phải là La Kim Quế bảo ngươi đến gạt ta?”

Tôn Tiểu Cường cười gượng:

“Không có... La tỷ nếu không tin, thì cứ về đó là rõ thôi...”

Hắn càng thúc giục, La Vân Khỉ càng thấy khả nghi.

“Trời nay đã muộn, ngươi hãy về nói với phụ thân ta, bảo sáng mai ta sẽ về.”

Lời vừa dứt, liền thấy Tôn Tiểu Cường huýt sáo một tiếng, từ trong rừng lập tức lao ra mấy gã đàn ông lực lưỡng, mặt ngươi hung hãn.

La Vân Khỉ biết tình thế chẳng lành, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị một tên vạm vỡ quật ngã xuống đất.

“Tiểu nương tử, chạy cái gì, bọn gia đã chờ nàng hai canh giờ rồi. Nào, ngoan ngoãn theo gia vài người vui vẻ một phen.”

Những tên khác cũng lao tới, túm lấy ống quần nàng, kéo tuột về phía rừng sâu.

La Vân Khỉ hoảng loạn hét lên “Cứu mạng!”, nhưng miệng đã bị một bàn tay to thô bịt chặt...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com