Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 47: Trên Đời Này, Chỉ Có Tẩu Tử Mới Được Đụng Vào Đại Ca Ta! (1/2)



Người xem náo nhiệt xưa nay chẳng sợ chuyện lớn, vừa nghe La Vân Khỉ nói xong, lập tức có kẻ chen miệng:

“Đúng vậy! Nếu thật không tìm được gì, thì nói thế nào cho phải?”

Lý Nhị Nương siết chặt lá bùa vàng trong tay, hôm nay không ngươi c.h.ế.t thì ta vong, có c.h.ế.t cũng phải phân cao thấp!

“Nếu thật sự trong nhà họ không có gì, ta sẽ lập tức dẫn con trai rời khỏi cái thôn này!”

Khóe môi La Vân Khỉ khẽ nhếch, giọng điềm nhiên mà dứt khoát:

“Được! Trưởng thôn, lời này ngài nghe rõ rồi chứ?”

Trưởng thôn gật đầu xác nhận.

La Vân Khỉ lại nhìn quanh, nói lớn:

“Chư vị cũng đều nghe rõ cả rồi chứ?”

Đám đông nhao nhao hưởng ứng: “Nghe thấy rồi!”

“Vậy thì được, các vị cứ vào tra xét.”

Nàng nhẹ nhàng nghiêng thân, nhường lối mở cổng viện.

Hàn Dung lập tức ôm chặt lấy đùi nàng, lo lắng run giọng:

“Tẩu tẩu…”

Quả thật hôm qua họ có ăn thịt bò, nàng còn thấy trong kho có dầu, gạo với bột mì. Tuy chẳng tin tẩu là yêu quái, nhưng lại sợ mấy người kia sẽ tranh nhau lấy hết đồ nhà mình.

Bụng vừa mới được ăn no, nàng tuyệt không muốn quay lại cảnh đói khổ nữa.

La Vân Khỉ cúi người ôm lấy Hàn Dung, mỉm cười trấn an:

“Bọn họ muốn xem thì cứ cho họ xem, nhà ta chẳng có gì, có chi đáng sợ?”

Thấy tẩu tử tự tin như vậy, Hàn Dung lập tức an lòng. Nàng tin tẩu tử — tẩu đã nói không sợ, vậy chắc chắn chẳng cần sợ.

Bên cạnh, Hàn Mặc lại nhíu mày, trong lòng chẳng yên. Dẫu biết dạo này trong nhà ăn uống đã khá lên nhiều, hắn có thể chẳng màng thức ăn, nhưng không thể không lo cho tẩu tử.

Không biết từ khi nào, trong lòng Hàn Mặc, La Vân Khỉ đã trở nên còn quan trọng hơn cả đại ca hắn.

Lúc này, La Vân Khỉ quay sang Tạ Tường Vi, dịu giọng hỏi:

“Tường Vi, sao muội lại đến đây?”

Tường Vi giật mình, lúc này mới nhớ mình còn ôm bó cỏ khô trong tay, liền nhỏ giọng nói:

“Cỏ lần trước đan xong hết rồi, muội lại lên núi lấy thêm ít. Muội nghĩ chắc tẩu cũng sắp hết nên mang sang… ai ngờ gặp phải ông nội…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ dịu dàng mỉm cười:

“Đa tạ muội, Tường Vi. Ông cụ là trưởng thôn, tới xem cũng là chuyện thường, muội chớ suy nghĩ lung tung. Còn nữa, ta nói rồi, gọi ta là Vân Khỉ tỷ tỷ là được, đừng suốt ngày 'tẩu tẩu' này nọ, nghe xa lạ lắm.”

Tạ Tường Vi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn muốn gọi “tẩu tẩu”. Vì chỉ có xưng hô ấy, mới nhắc nàng không quên: La Vân Khỉ là người nhà của Hàn Diệp.

Đúng lúc đó, người trong sân bắt đầu lần lượt bước ra.

Một kẻ lắc đầu than:

“Con mụ họ Lý này đầu óc bị nước vào rồi à? Dám vu cho nhà Hàn ăn thịt bò? Trong viện ngoài mấy đấu tiểu mễ, đến rắm cũng không có! Chớ nói chi tới thịt!”

Kẻ khác tiếp lời:

“Thật đó! Ta còn tưởng có thể thấy của lạ, hóa ra lại bị mụ ta gạt lần nữa. Quả nhiên không có lần nào là làm chuyện tử tế!”

Lời chưa dứt, những người vào nhà lục soát cũng lần lượt bước ra ngoài, mặt ai nấy đều lộ rõ thất vọng.

La Vân Khỉ lúc này mới nhẹ nhàng đặt Hàn Dung xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn Lý Nhị Nương, hỏi:

“Thế nào? Tìm thấy thịt bò rồi chăng?”

Lý Nhị Nương lập tức giở trò:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Chắc chắn là ngươi giấu đi rồi! Ta không thể nào ngửi sai được!”

La Vân Khỉ khoanh tay trước ngực, cười khẽ, phong thái ung dung như mây trôi nước chảy:

“Nếu ngươi cho rằng ta giấu, thì cứ tiếp tục tìm. Dù sao trời cũng còn chưa tối, đừng có vu hãm người mà không có chứng cứ.”

Thực ra, ngay từ lúc rời nhà họ Tào, La Vân Khỉ đã đem toàn bộ đồ ăn thu vào hệ thống. Với cái hệ thống kỳ diệu này, nàng không chỉ có thể làm mới vật phẩm mà còn thu hồi vào bất cứ lúc nào — chỉ một ý niệm, tất cả đều sạch sẽ không dấu vết.

Nay nàng đã quyết tâm dạy dỗ Lý Nhị Nương một trận nhớ đời.

Thấy nàng vẫn bình tĩnh ung dung, Lý Nhị Nương đ.â.m ra cuống quýt, lại bắt đầu kích động dân làng:

“Bà con coi đi! Sân nhà Hàn Diệp rộng như vậy, biết đâu hắn đem chôn giấu đâu đó, chúng ta phải tìm kỹ thêm nữa mới được!”

La Vân Khỉ còn chưa lên tiếng, đã có mấy người trong đám đông chê trách:

“Lý Nhị Nương, ta khuyên ngươi bớt làm loạn đi thôi. Đất trong sân cứng như đá, có chỗ nào giống mới đào đâu?”

“Phải đấy, rõ ràng là vì có tư thù với dâu Hàn gia, chuyện này nhìn qua là biết cố ý báo oán rồi.”

“Còn trông mong chúng ta giúp ngươi đào đất à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Ê, đừng đi! Dù không có đồ ăn thật, cũng không chứng minh La Vân Khỉ là người tốt!”

Thấy đám người rục rịch rời đi, Lý Nhị Nương vội hoảng, bèn rút lá bùa đã nắm trong tay nãy giờ, vung lên tát thẳng về phía La Vân Khỉ.

Bốp! Lá bùa dán thẳng lên trán nàng, La Vân Khỉ liền đứng khựng lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com