Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 49: Nàng… Chẳng Lẽ Không Muốn Có Một Đứa Con Của Chính Mình Sao? (1/2)



Một bàn tay trắng nõn, mảnh mai vươn ra, nắm chặt lấy Lý Nhị Nương — chính là La Vân Khỉ, gương mặt lạnh như sương giá.

“Ngươi muốn đánh Hàn Diệp, đã hỏi qua ta chưa?”

Nói đùa sao, đó là người sẽ trở thành tể tướng tương lai, há có thể để loại phụ nhân thôn dã như Lý Nhị Nương tùy tiện động vào?

“Ngươi cút sang một bên cho ta!”

Lý Nhị Nương ỷ thế đông người, lại định ra tay với La Vân Khỉ, nhưng vừa động đã bị nàng hất ngã lăn xuống đất, liền khóc rống lên:

“Các ngươi cứ đứng nhìn ta bị nữ nhân ngoài thôn bắt nạt sao? Còn chút lương tâm nào không?”

Hàn Diệp đưa mắt lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng nói:

“Người xưa nói: gả gà theo gà, gả chó theo chó. La Vân Khỉ đã gả cho ta, chính là người Hàn gia. Còn ngươi, hết lần này đến lần khác gây chuyện ly gián, rốt cuộc là có mưu đồ gì?”

Lưu Thành Vũ tiếp lời, giọng không khách khí:

“Phải đấy! Ngươi xúi giục hai tên đệ đệ đến nha môn bắt Hàn đại ca, lại còn phóng hỏa đốt nhà người ta. Hạng phụ nhân ác độc như ngươi còn mặt mũi nào sống trong làng?”

“Cái gì? Hàn Diệp từng bị quan phủ bắt à?”

“Chuyện đó là sao?”

Đám người xì xào bàn tán.

Tiểu Hàn Mặc liền kể lại đầu đuôi, lúc này mọi người mới hiểu ra tin La Vân Khỉ quen biết quan huyện là từ đâu mà có.

“Đối xử với láng giềng như thế, đúng là tâm địa rắn rết!”

“Phải rồi, đúng là con cá thối làm hỏng cả nồi canh!”

“Đuổi nàng ta đi, không thể để ở lại làng này nữa!”

“Phải, cút đi cho khuất mắt!”

Tiếng người ầm ĩ, ai ai cũng đứng về phía Hàn Diệp.

Trưởng thôn lúc này cũng bước ra:

“Lý Nhị Nương, ngươi đã hứa trước mặt mọi người, vậy thì nên tự giác rời đi. Đừng để chúng ta phải ra tay tiễn ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy lòng người đã đổi, không ai bênh vực, Lý Nhị Nương cắn răng nghiến lợi:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Được! Ta đi! Nhưng các ngươi chờ đó, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta sẽ làm các người đẹp mặt!”

La Vân Khỉ khanh khách cười:

“Tạ ơn, bọn ta đã đẹp thế này rồi, chẳng cần ngươi ‘làm đẹp mặt’ nữa đâu, đi nhanh lên!”

Lý Nhị Nương hằn học trừng mắt nhìn nàng, rồi xách con rời làng.

Nàng ta đi rồi, đám đông cũng tản ra.

Dù sao Lý Nhị Nương vốn nổi tiếng chua ngoa, chẳng ai cảm thấy tiếc nuối gì.

Dù thiếu ai, trái đất này vẫn cứ xoay tròn như thường.

La Vân Khỉ lúc này mới nhẹ cả người — có một kẻ như thế ở ngay sát vách chẳng khác nào gài b.o.m hẹn giờ, giờ yên ổn rồi, nàng cũng được an tâm.

Chỉ tiếc, lần này "mỹ nhân cứu anh hùng" lại chẳng tăng được điểm hảo cảm nào.

Xem ra, Hàn Diệp cũng chẳng hoàn toàn đồng tình với cách làm của nàng. Nhưng thôi vậy, ít nhất giờ không còn phải lo chuyện cơm áo, thế là đủ.

Về đến nhà, La Vân Khỉ liền lấy ít rau củ ra đặt lại chỗ cũ.

Tiểu Hàn Mặc theo sau với vẻ đầy ngạc nhiên:

“Tẩu tử, sao lúc nãy bọn họ lại không tìm được?”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Ai biết được? Có lẽ là mắt kém, không thấy thôi.”

Hàn Mặc dù thông minh nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ, nghe nàng nói thế liền tin ngay.

Nhưng Hàn Diệp ở ngoài nhà kho, lặng lẽ cau mày.

Tuy lòng nghiêng về phía nàng, song một vài chuyện đúng là khó mà lý giải nổi — như thịt bò, rau tươi, trứng gà, mì sợi… tất cả từ đâu ra?

La Vân Khỉ lúc này bưng bắp cải đi ra, vừa hay bắt gặp ánh mắt trầm tư của Hàn Diệp, bèn cười hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com