“À mà suýt nữa thì quên, lần này ngay cả lão thái thái cũng đã gật đầu rồi, không biết ngươi còn muốn đi kể khổ với ai nữa?”
Ta không lộ biểu cảm gì, chỉ cúi người hành lễ:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Mẫu thân nặng lời rồi, nữ nhi nào dám.”
Đích mẫu hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy ghét bỏ:
“Cái kiểu cúi đầu ngoan ngoãn mà trong lòng thì đầy bụng tâm cơ này, quả nhiên giống y hệt tiện nhân kia.”
“Ta khuyên ngươi nên thu lại tâm tư cho sớm, ngoan ngoãn mà gả đi. Nếu không, ta có trăm phương ngàn kế để trị ngươi.”
Nói xong, bà ta quay người bỏ đi, chẳng buồn nhìn ta thêm một lần.
Trên đường trở về, Thải Thi theo sau, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn bạc:
“Tiểu thư, Tưởng nhị công tử kia đúng là không thể gả được. Danh tiếng của hắn thối nát khắp kinh thành, gả qua đó, e rằng chẳng có ngày lành. Còn công tử nhà họ Từ, hay là để nô tỳ đi dò la giúp người một chút?”
Ta im lặng, sắc mặt thoáng âm trầm.
Nói thật lòng, hai người này — kẻ nào ta cũng chẳng muốn lấy.
Tưởng nhị công tử là kẻ biến thái ai ai cũng biết, nhưng gã thư sinh họ Từ kia, cũng chưa chắc là người đứng đắn gì.
Huống hồ, đây là lệnh của phụ mẫu, do mai mối định đoạt.
Đích mẫu lại bày ra hai mối hôn sự, còn làm bộ rộng lượng để ta tự mình chọn lấy.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, ai ai cũng nói bà ta nhân hậu, chỉ có ta nếu từ chối, sẽ bị gắn cho cái tội bất hiếu, ngỗ nghịch.
Giờ cũng chỉ đành sai người đi thăm dò gã họ Từ kia trước, rồi tính kế sau.
Chỉ là, rõ ràng đích mẫu sẽ không để yên.
Bà ta đã hạ lệnh, từ nay về sau, bất kỳ ai ra vào viện ta đều phải bẩm báo trước với bà.
Mỗi khi ta hay người bên cạnh ta muốn ra ngoài, đều bị ngăn lại bằng đủ loại cớ — chẳng khác nào biến tướng giam lỏng.
Đêm ấy trở mình trằn trọc mãi mới ngủ được, trong cơn mê man, đầy một đầu suy nghĩ nặng trĩu, giấc mộng cũng toàn những điều chẳng lành.
Năm di nương qua đời, ta vừa tròn chín tuổi.
Bà vốn muốn vì ta mà tính toán một con đường.
Chỉ tiếc rằng, sai lầm của bà, là đem hết kỳ vọng đặt lên phụ thân ta.
Nếu nay ta có thể trở về năm ấy, nhất định sẽ nói rõ với bà: Nếu phụ thân thật lòng trọng tình trọng nghĩa, sao có thể cưới đích mẫu, để bà làm ngoại thất suốt ba năm, đến khi mang thai rồi mới đón vào phủ?
Nếu phụ thân thực sự muốn giữ lời trối trăng, thay bà chăm sóc ta chu toàn, sao lại để đích mẫu từng bát từng bát dội xuống miệng bà thứ canh tránh thai hòa với chu sa?
Đích mẫu hận di nương đến tận xương tủy.
Bà ta vui mừng gả cho phụ thân, nhưng rồi một ngày bỗng phát hiện ngoài phủ còn có một nữ nhân, đã ba năm dài đăng đẳng.
Dẫu lòng tan nát, nhưng trước mặt phụ thân vẫn phải cắn răng, gượng cười nói:
“Đã mang thai rồi, tất nhiên nên đón vào phủ để an thai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ấy, đáng lẽ di nương nên hiểu ra mới phải.
Từng ấy năm trôi qua, phụ thân rốt cuộc mang nhiều áy náy với bà hơn, hay với đích mẫu hơn?
Ta không rõ.
Ta chỉ biết — sau khi di nương mất, phụ thân luôn chọn cách nhắm mắt làm ngơ trước mọi hà khắc mà đích mẫu trút lên ta.
Cùng một độ tuổi, thứ muội do đích mẫu sinh ra thì được theo học ở thư viện, còn mời cả danh sư trong kinh thành tới dạy cầm nghệ.
Còn ta? Đích mẫu nói, ta biết đọc biết viết là đủ, không cần tiếp tục đến trường.
Khi ấy, việc ta phải nghĩ mỗi ngày chỉ có một điều duy nhất.
Nếu hôm đó đọc sai một chữ trong “Nữ đức” hay “Nữ huấn”, liệu bữa tối có bị cắt khẩu phần hay không.
Càng lớn, gương mặt ta càng giống di nương khi xưa.
Cũng bởi vì vậy, đích mẫu càng thêm căm ghét.
Cho đến một ngày, bà ta phát hiện bên dưới bìa sách “Nữ đức” và “Nữ huấn” của ta là “Chiến Quốc sách” và “Tôn Tử binh pháp”.
Bà ta chờ suốt bấy lâu, cuối cùng cũng nắm được nhược điểm, liền phát điên mà ra tay.
Đêm hôm ấy, bà ta mời đạo sĩ tới phủ, nói ta bị tà khí quấy nhiễu, cần dùng roi liễu đánh chín mươi chín lần để trục tà.
Khi ấy ta còn non dại, vẫn cố biện giải hết lời.
Cho đến khi một roi giáng thẳng lên mặt — người động thủ là đích mẫu.
Còn phụ thân ta, chỉ đứng một bên, khoanh tay lạnh lùng nhìn ta bị đánh đến ngất đi, mới chậm rãi bước tới ngăn lại.
Ta bị đánh đến nửa sống nửa c.h.ế.t rồi bị người ta vác về phòng.
Từ khoảnh khắc ấy, ta mới thật sự hiểu rõ —
Trong cái phủ đệ này, chỉ có chính mình… mới có thể cứu lấy mình.
Nếu nói đến tổ mẫu, thì bà đối với ta đã là nhân từ hết mực rồi.
Hôn sự lần này, đến cả phụ thân cũng đã gật đầu, nếu bà còn can thiệp thêm, e rằng sẽ khiến mẫu tử bất hòa, nảy sinh hiềm khích.
Ta vốn đã định tìm cách khác xoay sở, nào ngờ hôm ấy như thường lệ đến thỉnh an tổ mẫu, lại bị bà giữ lại.
“Ta đã sai người gửi thiếp mời đến chỗ Từ công tử rồi,” tổ mẫu chậm rãi nói, “nghe nói hắn giỏi nhất là vẽ tranh, nên ta mời tới phủ họa một bức. Giờ người đang ở chính sảnh, lát nữa con tiện đường ghé qua xem bức tranh ấy thế nào.”
Ta hơi sững người, kế đó lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Tạ ơn tổ mẫu!”
Tổ mẫu khẽ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói tiếp:
“Còn nữa, sắp sửa xuất giá rồi, ngày mai theo ta lên chùa dâng hương một chuyến, cầu cho hôn sự được suôn sẻ.”
Nghe đến đây, ta còn gì không hiểu?
Ngày mai, Tưởng phu nhân sẽ đến chùa Trường An dâng mười vạn lượng tiền hương hoả, việc này đã truyền khắp trong ngoài. Muốn gặp Tưởng nhị công tử, gần như là chuyện chắc chắn.