Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

Chương 12



Cứ như vậy, lặp đi lặp lại vài câu đó, lệ rơi đầy mặt.

 

Nàng khóc, mẫu thân cũng khóc:

 

“Con thật sự bị tà ám rồi.”

 

Nhưng Lâm Phù như không nghe thấy, chìm đắm trong ký ức kiếp trước với Lạc Chiêu Minh.

 

Ta tựa vào vách xe, nhìn mẫu thân ôm nàng khóc, rồi lại bị nàng đẩy ra để tiếp tục ngóng ra ngoài xe, như chờ một ai đó đuổi theo.

 

Đạo trưởng đạo quán sắp xếp cho nàng một viện nhỏ để dưỡng bệnh. Mẫu thân tuy xót con nhưng vẫn dặn dò kỹ lưỡng, nhờ đạo trưởng trông chừng, lại cắt cử bà tử thủ viện canh giữ, sợ nàng lại bỏ trốn.

 

Mẫu thân vẫn tin chắc nàng bị quỷ nhập.

 

Sau sinh thần, việc cưới hỏi của ta và Phương Vi An bắt đầu được chuẩn bị.

 

Phụ thân không còn muốn nói chuyện với ta, ta cũng không chủ động tới gặp ông.

 

Đêm trước ngày xuất giá, mẫu thân đến phòng ta, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

 

Hôn sự cử hành rất long trọng. Phương Vi An cưỡi ngựa cao lớn, mọi người đều nói hắn chẳng giống kẻ ngốc chút nào — quả là “người gặp hỷ sự tinh thần sảng khoái”.

 

Vốn dĩ hắn đâu có ngốc, diễn kém thế kia, nhìn cũng biết.

 

Đêm tân hôn, ánh mắt hắn sáng rực nhìn ta, nụ cười bên môi như ánh lửa rực rỡ.

 

Sáng hôm sau, hắn liền nói với Phương lão gia và phu nhân rằng mình đã hoàn toàn hồi phục.

 

Phương gia xem ta như phúc tinh, nói nhờ có ta nên Vi An mới khỏi bệnh.

 

Hôm về nhà cha mẹ, cả phụ thân lẫn mẫu thân đều rất vui mừng. Ăn một bữa cơm, họ nhắc đến Lâm Phù.

 

Đạo trưởng mỗi ngày đều giúp nàng trừ tà, nói nàng quả thực có thứ uế khí trong người, nhưng thứ đó như đồng sinh đồng mệnh, khó mà trục ra được.

 

Lạc Chiêu Minh đã đính hôn với con gái một gia đình phú hộ trong thành.

 

Khi họ thành thân, ta cũng đến dự lễ, tận mắt thấy hắn nắm tay tân nương, cẩn thận dìu nàng vào cửa phủ.

 

Bỗng bên đạo quán truyền tin — Lâm Phù đã trốn, may mắn là mới chạy đến chân núi thì bị người bắt lại.

 

Nàng lặp đi lặp lại:

 

“Ta không về đâu… ta phải quay về…”

 

Mọi người đều cho rằng nàng muốn về nhà.

 

Nhưng ta biết, nàng muốn trở về… là trở lại cái kiếp trước mà nàng từng khinh rẻ ấy.

 

Sau đó, cha mẹ đưa nàng về chăm sóc, nhưng nàng liên tục tìm cách trốn ra ngoài để gặp Lạc Chiêu Minh. Hắn không chịu gặp, nàng liền bày đủ trò lố bịch.

 

Cả thành đều đàm tiếu chuyện của hai nhà Lạc – Lâm. Vị tân nương của Lạc gia giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, Chiêu Minh phải dùng đủ cách mới đón nàng về được, rồi hạ lời nặng nề: “Kiếp này, không bao giờ gặp lại Lâm Phù nữa.”

 

Lâm Phù như kẻ mất hồn, không chịu tỉnh lại, cứ chìm trong thế giới tự dựng của mình. Cha mẹ ta cũng gần như bỏ cuộc.

 

Ta từng đến gặp nàng một lần. Khi thấy Phương Vi An, nàng bỗng tỉnh táo, hai mắt đỏ rực, như muốn nuốt sống người trước mặt:

 

“Tất cả là lỗi của ngươi! Nếu ngươi không ngốc, không cần cưới để trừ tà, Lâm Nhược đã không phải gả cho ngươi, ta cũng sẽ không ghen tị, không chia xa biểu ca!”

 

“Vì sao ngươi lấy nàng thì lại khỏi bệnh? Sao ngươi không cứ ngốc cả đời cho rồi?! Đều là lỗi của ngươi!”

 

Phương Vi An nhíu mày, khẽ đáp:

 

“…Nếu khi đó định thân với ngươi, ta đã sớm khỏi rồi. Sẽ không bắt ngươi đợi đến tận ngày thành thân đâu.”

 

Nàng vẫn nghĩ, hắn khỏi bệnh là vì cưới ta.

 

Ta ngăn hắn nói thêm, quay sang hỏi Lâm Phù:

 

“Lúc nào cũng là lỗi của người khác, còn bản thân ngươi thì không có chút sai nào ư?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, giọng nghẹn lại:

 

“Ta sai gì chứ? Chẳng lẽ ta sai khi muốn lấy Phương Vi An?  

Ngươi có thể khiến hắn khỏi, thì ta chẳng lẽ không được? Hắn còn nói, nếu là ta thì đã khỏi sớm hơn rồi, ta chính là mệnh tốt hơn ngươi!  

Biểu ca thích ta như thế, sao có thể cưới người khác làm vợ?!”

 

Phương Vi An nhướng mày, như bị nàng chọc cười, liếc ta một cái, nụ cười nơi môi lại bị hắn ép xuống.

 

Ta kéo tay hắn, xoay người rời đi — không muốn tranh cãi thêm nữa.  

Với người như nàng, nói nhiều chỉ phí lời.

 

Phía sau, Lâm Phù bị nhốt trong phòng, đập cửa hét lớn:

 

“Dựa vào đâu?!”

 

17

 

Cái Tết đầu tiên sau khi ta thành thân với Phương Vi An, hắn thần thần bí bí kéo ta ra chợ xuân náo nhiệt.

 

Có một tiệm mới vừa khai trương, hắn nhất định lôi ta đến xem náo nhiệt, còn nhét một đầu dải lụa đỏ trên tấm biển vào tay ta, cười ranh mãnh:

 

“Kéo đi.”

 

Ta dùng sức kéo.

 

Ba chữ lớn dát vàng ánh lên trong mắt:

 

“Nhược An Đường.”

 

Ta kinh ngạc quay sang nhìn hắn:

 

“Đây là…”

 

Phương Vi An làm bộ bình thản, nhưng khóe môi cong lên rõ ràng quá mức:

 

“Lễ mừng năm mới cho nàng.”

 

Hai mắt ta bất giác mở to.

 

Thấy ta ngẩn người chưa phản ứng, hắn kéo tay ta bước vào trong.

 

Y quán rất rộng, chia tiền viện – hậu viện rõ ràng. Ta theo sau hắn đi một vòng khắp nơi.

 

Hắn quay đầu hỏi:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Thế nào, y quán này không tệ chứ?”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Hắn lại hỏi:

 

“Thích không?”

 

Ta vẫn gật đầu.

 

Từ nhỏ Lâm Phù ồn ào, ta thì thích yên tĩnh. Nàng cùng Lạc Chiêu Minh chạy đông chạy tây, còn ta lại ở nhà đọc y thư.

 

Cha mẹ không cấm ta học, nhưng cũng không mong ta ra ngoài bắt mạch chữa bệnh. Ý nghĩ muốn mở y quán này… chỉ có Lâm Phù là từng nhìn ra, còn cười nhạo ta là kẻ mộng mơ viển vông.

 

Giấc mộng bao năm… hôm nay, rốt cuộc đã thành hiện thực.

 

Ta đứng đó thất thần nhìn Phương Vi An, vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì vừa thấy.

 

Bên tai hắn nói gì đó, ta chỉ ngơ ngác gật đầu.

 

Đến khi cuối cùng nghe rõ được lời hắn, lại thấy nụ cười nơi môi hắn ranh mãnh như hồ ly:

 

“Vậy là nói rõ rồi đấy nhé, đêm nay đến lượt ta nhận lễ hồi đáp.”

 

-HẾT-

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com