Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 1: Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế



Vì chuyện này, mấy đêm liền ta không sao ngủ được.

Lúc đầu phát hiện có thể nghe được tiếng lòng Tiêu Kỳ, ta vui mừng khôn xiết!

Hoá ra Tiêu Kỳ chẳng hề thích Quý phi đang được sủng ái nhất hậu cung.

Hoá ra Tiêu Kỳ không chỉ âm mưu g.i.ế.c Thừa tướng, mà còn định phế bỏ cả Thái hậu.

Hoá ra Tiêu Kỳ đúng thật không ngoài dự đoán—biến thái hơn cả những gì ta tưởng tượng!

Những buổi tiệc hậu cung mà trước đây ta từng kinh sợ, giờ trở nên thú vị vô cùng.

Chẳng khác gì xem tiết mục “hậu cung ăn dưa có phụ đề”!

Nghe hoàng đế độc miệng chê bai từng người trong lòng, còn vui hơn xem bình luận trực tiếp trên Bilibili!

À đúng rồi—ta là người xuyên không.

Ta từng nghĩ năng lực đọc tâm sẽ là bảo bối trời ban cho nữ chính như ta… nào ngờ—

“Bệ hạ giá đến!”

Ta lập tức ngưng mọi suy nghĩ, giữ cho đầu óc trống rỗng.

Hôm nay, ta quyết định thử thăm dò một lần.

Ta bắt đầu nghi ngờ Tiêu Kỳ có thể nghe được tiếng lòng ta từ một buổi yến tiệc hậu cung.

Hôm đó là sinh nhật Quý phi.

Toàn bộ hậu cung đều mang lễ vật tới, thậm chí Thái hậu còn ban tặng đôi ngọc Như Ý vô cùng quý giá.

Dĩ nhiên, Tiêu Kỳ cũng có mặt.

Ban đầu ta háo hức, định tranh thủ nghe tiếng lòng hắn mắng chửi, nhưng đáng tiếc nhạc đệm quá lớn, lại ngồi xa, cuối cùng chẳng nghe được gì.

Thế là ta thấy chán nản.

Khi chán, ta lại thích đếm người.

Một phi tần, hai phi tần, ba phi tần… chín mươi chín phi tần…

“Câm miệng!” – Tiêu Kỳ bất ngờ quát lớn.

Cả Phù Dung cung im phăng phắc.

Ta giật mình đến đầu óc trống rỗng.

Hắn quét mắt lạnh lùng khắp đại điện, rồi dừng lại nói:

“Không có gì, tiếp tục đi.”

Ta thở phào: Dọa c.h.ế.t người rồi, tên hoàng đế chó má này.

Chỉ thấy hắn đang trừng mắt nhìn thẳng về phía ta, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can.



Là phi tử không được sủng ái, số lần được gặp hoàng đế trong năm, ta đếm trên đầu ngón tay còn thừa.

Đến mức ta nghi hắn căn bản không nhớ nổi tên ta.

Ấy vậy mà trùng hợp, cứ mỗi lần ta lầm bầm oán thán trong lòng, lại bị hắn bắt gặp tận tình.

Tấm long bào vàng rực của Tiêu Kỳ lướt qua mắt ta.

Ta ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim—tỏ ra đoan trang.

Thật ra ta đã chuẩn bị kỹ càng kế sách từ trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay khi Tiêu Kỳ vừa ngồi xuống, ta bắt đầu đếm thầm:

“Một phi tử, hai phi tử, ba phi tử…”

Gần đây nước láng giềng cống hơn chục mỹ nhân, giờ ngồi đây cũng đã khoảng một trăm hai mươi mốt phi tử! Một trăm hai mươi mốt người, trời ạ!

Ta cố nuốt lại lời “đồ chó hoàng đế”, liếc về phía hắn.

Không một phản ứng.

Cũng phải thôi.

Danh tiếng hắn vốn là bạo quân mặt lạnh, hỷ nộ không biểu hiện ra ngoài.

Ta đổi chiến thuật: chống cằm, mắt long lanh ngước nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.

“Wow, hôm nay bệ hạ thật phong độ! Mặt như ngọc, mắt như sao, quả nhiên là nam tử đệ nhất thiên hạ của Đại Diễm!”

Nếu hắn thật nghe thấy, thì hai lần trước không c.h.é.m đầu ta cũng là ân huệ trời cho.

Lần này nhất định phải khen cho hắn vui.

Hắn vẫn ung dung cùng Thái hậu uống rượu.

Ta tiếp tục: “Aizz, cổ áo bệ hạ sao nhăn nhúm thế kia? Đám nô tài kia hầu hạ kiểu gì vậy? Quá ảnh hưởng đến phong thái tuấn tú thần vũ rồi!”

Tiêu Kỳ buông chén rượu, rất bình thản... chỉnh lại cổ áo.

Ta: “!!!!!!”

Cúi đầu gầm gừ: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn…”

Thật ra ta đã tính trước.

Một người hiện đại, có đầu óc, có tư duy tự do, bị nhốt giữa chốn hậu cung thối nát tăm tối—làm sao không oán than?!

Nhưng chê bai bạo quân là rước họa vào thân!

Chỉ còn cách… lấp đầy đầu mình bằng thứ khác để ngăn cơn thầm thì.

Ta lẩm nhẩm Tam Tự Kinh, rồi Thi Kinh, rồi Luận Ngữ, không dám nhìn hắn một lần.

Khó lắm mới nhịn đến lúc yến tiệc gần tàn, ta thả lỏng đầu óc, định chuồn thì...

Tiêu Kỳ khẽ nói, giọng ngà ngà say:

“Tô Mỹ nhân nhập cung đã bốn năm, hình như trẫm… vẫn chưa từng triệu kiến.”

Hắn nghiêng người tựa vào ngự tọa, ánh mắt phong lưu, vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh:

“Đến đây. Qua đây ngồi với trẫm.”

Ta—Tô Mỹ nhân đang ngồi hàng thứ tư, góc trong cùng, đang giả yên như chim cút:

“!!!!!!”

Thực ra, ta là người xuyên không từ lúc trong bụng mẹ.

Trong vô số nữ chính xuyên không, có lẽ ta thuộc dạng khổ sở nhất.

Mẫu thân ta vốn chỉ là một thông phòng ít người để ý, sinh ta ra rồi mới được nâng thành tiểu thiếp.

Trong phủ có hai vị tỷ tỷ là con chính thất, từ nhỏ đã được ban vàng ngọc châu báu, ai nấy đều xinh đẹp say lòng.

Năm tuyển tú, phụ thân sớm đã sắp xếp hôn sự cho hai nàng. Còn ta thì bị ném thẳng vào hậu cung.

Ta không đủ nổi bật về nhan sắc, tài năng cũng bình thường. Chỉ nhờ có một ca ca đánh thắng hai trận lớn ngoài biên cương, hoàng thượng mới ban cho ta danh hiệu “Mỹ nhân”.