Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 4: Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế



Hắn ngoắc tay:

“Qua đây.”

Nở một nụ cười hiểm độc.

Cẩu——

Không không không, ngươi nghe nhầm rồi, ta chẳng nói gì đâu!!!

Tiêu Kỳ muốn ta giúp hắn đối phó Cao Thừa tướng và Thái hậu.

Hắn có lẽ đã hiểu lầm nghiêm trọng về sự “thông minh” của ta.

Nhưng giữa c.h.ế.t ngay và c.h.ế.t chậm,

ta chọn phương án sau.

Sau đó, ta trở thành sủng phi mới lên hương của Tiêu Kỳ.

Được độc sủng một tháng, thăng liền tám cấp.

Trong vòng một tháng, mỗi ngày Tiêu Kỳ hạ triều đều đến Diêu Quang điện như không thể rời xa ta.

Bề ngoài đúng là “chìm đắm trong hoan lạc.”

Thực tế thì...

Hắn ghét nội tâm ta quá ồn ào.

Nói cách khác—

ta quá lắm lời trong đầu.

Mỗi lần hắn đến Diêu Quang điện là chui vào tẩm điện bên cạnh trốn như mèo trốn tắm.

Đừng hỏi sao ta chưa từng làm chuyện gì với hắn cả.

Ta sớm phát hiện—

hắn căn bản không hứng thú với nữ sắc.

Trong hơn trăm phi tần mỹ nhân,

không ai lọt vào mắt hắn.

Hắn đúng là cỗ máy làm việc vô tình vô nghĩa.

Suốt tháng ấy ta biết thân biết phận—

không ra cửa chính, không rời cửa phụ.

Có người gây sự, ta giả vờ yếu ớt đáp:

“Hôm qua hầu Hoàng thượng mệt, tỷ để hôm khác nhé.”

Nghe Hương Lan kể, hậu cung giờ ai cũng muốn lột da ta.

Đặc biệt Cao quý phi,

đập đồ đập ghế trong Phù Dung cung,

gào rằng phải lột da con hồ ly tinh là ta.

Nhớ lại mấy cái tát lúc mới nhập cung nàng ta cho, lòng ta bỗng thấy mờ mịt như mực tàu.

Đặc biệt hai vị tỷ tỷ ruột cũng nhờ người gửi tin,

muốn vào cung “trò chuyện tâm sự”.

Hừ, trò chuyện gì?

Chẳng qua là muốn xem năm xưa bắt nạt ta thế nào.

Dù sao cũng phải thừa nhận—một tháng qua thật thoải mái nhất trong hai kiếp người ta từng sống.

Gấm vóc lụa là, ăn ngon mặc đẹp, hưởng vinh hoa phú quý.

Khó trách nhiều người tranh giành leo lên vị trí này.

Nhưng tiếc—

ngày an nhàn luôn trôi nhanh.

Không tin nhìn thử—

Cẩu hoàng đế vừa bảo ta cùng dự tiệc cung đình.

Loại yến tiệc ấy, ngoài mấy phi tần phẩm vị cao,

còn có vô số triều thần cũng dự.

Tối đó ta lộng lẫy đến dự cung yến.

Là yêu tinh xinh đẹp có tâm, dĩ nhiên ta không ngồi nghiêm mà ngoan ngoãn.

Ta mềm mại dựa vào lòng Tiêu Kỳ, mắt nhìn chằm chằm bánh điểm tâm trên bàn:

“Bệ hạ~ a——”

Khóe mắt ta liếc quanh, thấy mấy lão thần đã che mặt không dám nhìn.

Càng đáng sợ hơn—

Tiêu Kỳ ra vẻ không biết gì, lấy một miếng bánh đút cho ta,

rồi dịu dàng lau miệng cho ta:

“Thanh Thanh thật nghịch ngợm~”

…Nghịch ngợm... Thanh Thanh...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Uầy~~ da gà ta nổi hết!

“Ngươi dám nổi một cái xem?”

Vẻ mặt ôn nhu, nhưng trong lòng hắn gào lên như sát thần.

Ta run rẩy:

“Bệ hạ... thật sự cần thiết vậy sao...”

Ta nhìn cha ruột, thấy ông đỏ mặt như gan heo luộc quá lửa.

“Ngươi còn quan tâm lão cha nghĩ gì à?”

“Không, không quan tâm!”

“Nhưng bệ hạ đã hứa—sẽ lo chu toàn cho tiểu nương ta mà.”

“Quân vô hí ngôn.”

Ta lập tức mềm giọng nịnh nọt:

“Thần thiếp rót rượu hầu bệ hạ~”

Ta uốn éo đứng dậy, rót ly rượu định mị dịu đút hắn,

bỗng khóe mắt thoáng thấy công tử áo xanh góc kia.

Tim ta như bị ai gõ một chùy nặng trịch.

Hu hu… Bạch Nguyệt Quang của ta…

“Bạch Nguyệt Quang là gì?” – Tiểu cẩu hoàng đế hỏi trong đầu ta.

Ta: ……..

“Không có gì...” – ta đau thương dâng rượu lên môi hắn,

“Dù sao hy sinh của thần thiếp lớn lắm, bệ hạ phải ban thêm điều nữa mới được!”

“Tô Thanh Thanh, đừng được voi đòi tiên.”

…Được rồi…

Ta cười ngọt tựa mật, dựa vào lòng hắn,

Hắn cũng cười tươi như hoa, ôm eo ta.

…Uầy, cảnh này y như truyền âm trong tu tiên giới…

“Tu tiên giới là gì?”

“Về cung rồi tính sổ với ngươi!”– hắn bỗng bóp eo ta.

“Bây giờ, đi khiêu khích Cao Ngân Sương.”

Cao... Cao Ngân Sương?

Cao quý phi ấy hả?!

Ta liếc Thừa tướng ngồi đầu bàn.

Trời đất ơi, trước mặt cha bà ta luôn sao?

“Hay là... g.i.ế.c ta luôn đi...”

“Cũng không phải không thể.”

“Được rồi... ta... ta đi!”

Thật sự… không thể trách ta nhát gan.

Ta đã trải qua hai kiếp người rồi.

Kiếp đầu, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ.

Nói thiếu thốn vật chất thì không hẳn,

chỉ là từ khi nhỏ đến lớn, điều ta nghe nhiều nhất từ cha mẹ là:

“Con nhịn một chút không được sao?”

“Nó là em trai con đấy!”

“Con đừng làm phiền nữa, đừng khiến em con khó xử.”

Những lời đó, ngày ngày đều nghe, nghe đến thấu tận xương tủy,

khiến ta từ sâu thẳm trong lòng đã học cách… chịu đựng.

Gặp phiền phức thì lảng tránh.

Thấy người khó đối phó thì muốn hóa thân thành chim cút,

co người lại, giả bộ như không tồn tại.

Kiếp trước, cuối cùng ta c.h.ế.t dưới bánh xe.

Hôm ấy là ngày thằng em ta nhập học đại học.

Ta đi trước, kéo vali, còn đang nghĩ lát nữa nên dẫn cả nhà đi ăn gì.

Mẹ ta với nó đi phía sau.

Đang băng qua đường thì mẹ bỗng hét:

“Tô Thanh Thanh! Mày không biết trông em mày à?!”

Ta quay đầu lại —

Thì ra một chiếc xe vừa lướt qua sát người nó,