Ta Nhường Nam Chính Để Thay Đổi Kết Cục

Chương 2: Ta Nhường Nam Chính Để Thay Đổi Kết Cục



Ta sợ hãi, nhanh chóng cởi công tử chỉ còn áo trong và quần lót, rồi ngay lập tức tránh xa hắn.

Thà tránh xa công tử cho rồi, không nhìn thấy hắn thì cũng không thấy những bình luận quái đản.

Sau khi treo áo quần công tử gần đống lửa để hong khô, ta ngáp một cái, định cùng đường tỷ quay về.

Dù sao ở đây, ta và tỷ cũng chẳng còn việc gì để làm.

Đường tỷ tựa vào ta, hừ nhẹ:

“Muội ngốc à, cứu người mà làm không công sao?

Nếu đã cứu thì phải để hắn biết, để hắn ghi nhớ ân tình của muội, hiểu không?”

Ta lờ mờ hiểu ra chút ít.

Hôm nay đường tỷ thật khác thường, cứ như đang giảng đạo lý từng chút một.

“Tối nay chúng ta ở lại đây trông chừng, không thể để người khác cướp mất ân tình này.”

Ta ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh đường tỷ, cùng sưởi ấm bên đống lửa.

Dù là mùa hè, nhưng ven sông ban đêm vẫn rất lạnh.

May có đường tỷ bên cạnh, nàng khỏe mạnh, chắn bớt gió sông giúp ta.

Đến nửa đêm về sáng, cuối cùng áo quần công tử cũng khô.

Ta vội lấy xuống, đắp lên người công tử.

Nhưng hắn ngủ không yên, cả người đỏ ửng như tôm luộc.

Ta đưa tay chạm trán hắn rồi chạm vào ngực.

Nóng, nóng bỏng tay.

Công tử đã sốt cao rồi.

Ở làng bên, Vương Đại Ngốc cũng bị sốt rồi hóa ngốc, không được chậm trễ.

Ta vội lay tỉnh đường tỷ đang ngủ say.

Đường tỷ mơ màng nói:

“Trời còn chưa sáng, chưa đến giờ đi làm đâu...”

Ta vỗ đùi một cái, sốt ruột:

“Đường tỷ, công tử sốt rồi, tỉnh dậy mau!”

Đường tỷ giật mình, bật dậy ngay:

“Sốt rồi à?”

Nàng nhìn công tử, nhíu mày mắng:

“Đúng là nam chính vớ vẩn, chẳng có tí hào quang nam chính nào!”

Rồi nàng vỗ vai ta, dặn dò:

“Muội ở đây trông, ta về làng tìm cha, bảo ông kéo xe bò đến.”

Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Biết thế này hôm qua lôi hắn về luôn cho rồi, giờ phiền phức rồi!”

Đường tỷ rút một nhánh củi đang cháy từ đống lửa, rồi chạy nhanh về làng.

Trước khi đi, nàng dặn ta phải giữ khoảng cách với công tử.

Ta đợi suốt nửa canh giờ mới thấy đường tỷ và đại bá quay lại.

Đại bá mặt lạnh như băng, chẳng mắng ta một câu, vội cõng công tử đặt lên xe kéo rồi đưa hắn về trấn chữa trị.

Sáng nay, đường tỷ vừa tỉnh đã than thở:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao ta ngu thế này, chỉ lo bắt muội tránh xa tên đàn ông thúi kia, quên mất hắn còn có thể sốt!”

Nàng ôm đầu than:

“Ta rốt cuộc số phận thế nào đây? Vừa c.h.ế.t đột ngột, vừa xuyên đến đây phải bế con nuôi!”

Rồi nàng đập bàn tức giận:

“Giờ xong rồi, nam chính bị ta làm thành ngốc rồi!”

Ta không dám nói gì.

Hai hôm trước, đại bá đánh đường tỷ một trận nhớ đời.

Ông bảo nàng chỉ biết ăn uống đến nỗi đầu óc như heo.

Đường tỷ không cãi nổi, ta càng không dám nói.

Công tử trúng xuân dược, bị đường tỷ đánh ngất, suốt đêm phơi gió lạnh, giờ hóa thành con ngốc.

Ngốc đến mức quên hết thân phận, chẳng nhớ tên, như đứa trẻ mới sinh.

Không biết công tử thuộc nhà nào, đại bá đành đem hắn về nuôi bất đắc dĩ.

Trên đường về, đường tỷ liên tục lẩm bẩm, hối hận không ngừng:

“Ta trẻ thế này mà đã làm mẹ rồi sao?”

Còn ta thì hối hận vì chuyện khác.

Ta sợ trong lúc ngày ngày ở bên công tử sẽ lại thấy những dòng bình luận quái lạ kia.

Ngốc tử công tử chẳng biết gì, mọi thứ phải dạy từ đầu.

Ban đầu đường tỷ kiên nhẫn dạy dỗ, nhưng dần mất kiên nhẫn, liền quẳng hắn cho ta:

“Này, muội mà dạy đi! Không dạy được thì cả hai không có cơm ăn nhé!”

Nói rồi, nàng giao nhiệm vụ dạy ngốc tử công tử chẻ củi cho ta.

Ngốc tử công tử sức lực lớn, chỉ dùng chút lực, mà chẻ củi không đúng kỹ thuật, khiến rìu rơi thẳng xuống ghế đá.

Ghế đá lập tức vỡ làm đôi.

Đường tỷ đang xem náo nhiệt bên cạnh liền chửi đổng.

Thôi rồi, ta và ngốc tử công tử lại có một bữa trưa gió Tây Bắc ăn no rồi.

Ngốc tử công tử gan nhỏ, chỉ cần không thấy ta và đường tỷ, hắn bắt đầu nổi loạn.

Đường tỷ bực mình, dứt khoát giao hắn cho ta chăm sóc.

“Dù sao hắn cũng chỉ là tên ngốc, dù có thế nào thì hai đứa cũng không nảy sinh tình cảm đâu.”

Đường tỷ rất yên tâm về bọn ta.

Ta vui vẻ nhận nhiệm vụ, vì ngốc tử công tử rất ngoan, nghe lời.

Hơn nữa, giờ dù ta có chạm vào hắn cũng không nhìn thấy những dòng bình luận kỳ quái nữa.

Đường tỷ tin tưởng bọn ta, còn dân làng thì không.

Mấy bà thím hay ngồi lê đôi mách bắt đầu lan truyền lời đồn không hay.

Họ nói đại bá sợ chuẩn bị của hồi môn cho ta và đường tỷ, nên muốn để bọn ta cùng chung một chồng.

Họ còn ám chỉ ngốc tử tuy ngốc nhưng thể hình to khỏe, khoản kia chắc không tệ, đủ để truyền thừa hương khói.

Lời trêu ghẹo lọt tai ta và ngốc tử công tử.

Ta tức giận tranh cãi, họ chỉ cười nhạo gọi ta là đứa ngốc.

“Hòa Miêu, cha mẹ ngươi mất sớm, ngươi không hiểu chuyện đâu.”