Khi Hoàng hậu nương nương nhận được tờ giấy, bà ấy xúc động đến mức trong ánh mắt đều là vẻ hưng phấn.
Bà ấy nhìn ta liên tục nói: "Nha đầu tốt, đúng là nha đầu tốt, không uổng công Tiêu phu nhân đã coi ngươi như người một nhà, ngươi thật trung thành!"
Ta ổn định sự bất an trong lòng, vững vàng dập đầu cho bà ấy một cái, nghiêm trang nói: "Món quà lớn này, nô tỳ dâng lên nương nương, nô tỳ chỉ có một thỉnh cầu, xin nương nương giúp Tiêu gia khôi phục trong sạch."
Bà ấy liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, luôn phải để thế nhân biết Tiêu gia trung thành đến mức nào, cúc cung tận tụy ra sao, thì mới có thể làm lộ rõ sự độc ác và lòng lang dạ sói của kẻ chủ mưu."
Ta thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, họ chọn cách ra đòn từ danh dự, danh tiếng. Như vậy, thanh danh nhà họ Tiêu ắt sẽ được bảo toàn.
Chốc lát sau, trong Khôn Ninh Cung người ra vào tấp nập, dường như đang thông tin với Thái tử. Không bao lâu, một tiểu thái giám bước vào, ghé sát tai Hoàng hậu thì thầm thật lâu.
Đợi hắn đi khỏi, ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta lộ ra vẻ khó xử, thậm chí còn mang theo một chút thương xót.
"Tiêu cô nương, không phải bổn cung không muốn giúp ngươi. Bổn cung nghĩ đi nghĩ lại, với tính đa nghi của bệ hạ, nếu ta trực tiếp trình thứ này lên e là không đạt được hiệu quả như ngươi mong muốn.”
Chắc hẳn vị nội giám kia đã đưa ra lời khuyên rất khôn ngoan. Ta im lặng chờ, muốn xem bà ấy sẽ nói ra kế gì.
“Thật ra, nếu không phải bổn cung đưa, mà là ngươi, trắc phi của Tam hoàng tử, mang theo thứ này mà c.h.ế.t ngay trong Khôn Ninh Cung… như vậy hoàng hậu, hoàng tử đều bị cuốn vào, để Đại Lý Tự tiếp nhận điều tra, công bố chân tướng trước thiên hạ, chẳng phải càng thuyết phục hơn sao?”
Phải rồi, như vậy trong lòng Hoàng đế ai cũng có thể là hung thủ. Sự kiêng kỵ sẽ khiến ông ta tiếp tục điều tra. Đại Lý Tự đã nhúng tay vào thì thì muốn ém xuống cũng chẳng dễ gì nữa.
Huống hồ, ta liếc nhìn ma ma đang rục rịch bên cạnh Hoàng hậu, c.h.ế.t hay không chết, dường như cũng chẳng do ta làm chủ. Kỳ thực cần gì phải thế, vì Tiêu phủ ta nguyện ý.
Khi dòng m.á.u tanh ngọt chảy ra từ miệng, ta nhìn ra cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ. Tiêu Như Khâm, đừng làm ta thất vọng.
…
Gió Tây Bắc thổi mạnh, dưới chân núi Yên Sơn trơ trụi có một ngôi tư thục nhỏ. Điều kỳ lạ là trong sân trường lại có nước chảy róc rách quanh năm, hoa nở cỏ xanh. Một ông lão không rõ mù hay không, đang đuổi theo hai đứa trẻ, một nam một nữ, cười đùa khắp sân.
Lý Như thở hổn hển bước lên từ con đường hẹp trước cổng, vừa đi vừa than: “Tiêu Như Khâm, ngươi có thể sửa lại con đường vào nhà không? Nếu không thì để ta bỏ tiền cũng được, kẻo con trai con gái nuôi của ta té ngã thì biết làm sao!”
Hai đứa nhỏ vừa thấy nàng ta đã ùa tới ôm lấy, sau đó lập tức nhảy lên xe ngựa của nàng ta, bởi mỗi lần đến, nàng ta đều mang theo đủ thứ đồ chơi kỳ lạ khiến chúng mê mẩn.
Tiêu Như Khâm vẫn giữ nét mặt lạnh tanh như thường, ta thì vội vàng ra đón: “Ngươi lại đi phía Tây à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Như ôm chầm lấy ta, gật đầu cười: “Đúng rồi! Tân đế đăng cơ mở rộng giao thương, sau này buôn bán với Tây Vực còn nhiều lắm!”
Lão mù không đuổi kịp hai đứa nhỏ đang chạy như thỏ, từ từ lần tới, lắc đầu nói: “E rằng không chỉ buôn bán đâu. Nhìn nàng ta ngập tràn mùi đào hoa thế kia, chắc là sắp có người đoạt mất trái tim rồi?”
Ta nhìn kỹ gương mặt nàng ta, quả nhiên hồng hào rạng rỡ. Cô nương từng dạn dày nơi thương trường nay lại thẹn thùng hiếm thấy, quay sang hỏi ta: “Này, cái lão mù giả này… hắn ta nói có chuẩn không đấy?”
Ta mỉm cười gật đầu, trên đời này, không ai chuẩn hơn hắn cả.
Năm ấy, trong túi lụa mà phu nhân để lại, ngoài thuốc bột có mùi hương phấn, còn có một tờ giấy nhỏ viết hai chữ “dùng khi chết”.
Tờ giấy ấy, trước khi vào cung, ta giao cho nam nhân khờ khạo nguyện cùng ta đồng sinh cộng tử. Còn thuốc bột kia, ta đã nuốt vào trước mặt hoàng hậu.
May mắn thay, Như Khâm đã hiểu. Hắn không đ.â.m đầu vào cổng son, mà dùng cái c.h.ế.t của ta và chứng cứ năm xưa đổi lấy thanh danh cho Tiêu gia. Cũng chính thanh danh đó cứu ta khỏi việc bị mổ xác, để ta được toàn thây nhập mộ.
Năm ngày sau, khi Như Khâm đã tiều tụy tới mức không còn hình người, lão mù kia mới âm thầm mò vào nghĩa địa trong đêm tối, đưa ta trở về nhân thế.
Hắn nói rằng hắn là bằng hữu thân thiết của cha ta, rằng dòng họ nhà ta đời đời mang nghiệp, chưa ai sống qua hai mươi tuổi. Riêng ta còn tệ hơn, mệnh chỉ đến mười tám. Vì thế hắn buộc lòng phải để ta sống ngoài đường, mong góp nhặt chút phúc khí từ trăm họ.
Nhưng Tiêu gia đã cưu mang ta. Ta báo ơn bằng cách rửa sạch nỗi oan cho họ. Nay ta đã c.h.ế.t trong mắt thế gian, cũng xem như phá được nghiệp cũ, không còn truyền đời nữa.
Lần đầu nghe chuyện ấy, Như Khâm cau mày nói: “Nhảm nhí.” Nhưng khi rời kinh thành, hắn vẫn nửa ép nửa dỗ ta mang theo vị “thúc phụ chẳng đứng đắn” kia vì hắn vẫn sợ, sợ một ngày nào đó ta lại gặp chuyện không hay.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng rọi lên dáng hình lũ trẻ đang đuổi gà nấu cơm. Ta tựa vào lòng Như Khâm, khe khẽ hỏi: “Con cũng sinh được hai đứa rồi, tân hoàng cũng đã đăng cơ, chàng thực sự không định dự khoa cử nữa sao? Không hối hận chứ?”
Rốt cuộc, Thái tử lẫn Tô Minh Sâm đều thua. Người lên ngôi là Ngũ hoàng tử, một vị quân vương chẳng dính líu gì đến chúng ta. Tiêu gia từ nay có thể làm lại từ đầu.
Như Khâm dịu dàng nhìn ta: “Không cần nữa. Ai làm hoàng đế thì quan trường cũng như nhau, phiền toái vô cùng, chẳng vui gì bằng ở bên mấy đứa nhỏ. Nếu có duyên, ta muốn cứu thêm vài đứa trẻ như ta thuở xưa… giống như những gì nàng đã làm.”
Ta khẽ “ừ” một tiếng, rúc sâu vào lòng hắn hơn. Không làm thì không làm, ta cũng chẳng vạch trần chuyện hắn sợ ta giả c.h.ế.t mà gặp nạn thêm lần nữa.
Dù sao… nơi đây có núi, có nước, có gia đình, lại có bằng hữu ghé thăm nhộn nhịp. Cuộc sống như vậy, đời này ta đã mãn nguyện rồi.
Phu nhân… à không, mẹ, nếu nơi suối vàng người có linh thiêng, hẳn người cũng sẽ hài lòng với tức phụ này chứ? Dù sao thì mặt con cũng dày lắm, con biết người nhất định đang mỉm cười nhìn chúng con.
Con xin hứa với người: "Con và Như Khâm, đời đời kiếp kiếp, sinh tử không rời."
- HẾT -