Ta đã nói rồi, ta nhớ ân tình cũng nhớ thù hận. Một cô nương yếu ớt muốn gây rắc rối cho nhà giàu có trong thế đạo này, chỉ có thể nương tựa vào người khác. Mà Tô Minh Sâm vốn là quý nhân trước đây ta không thể tiếp cận, ta đương nhiên phải nắm bắt cơ hội tốt này.
Tô Minh Sâm là một chính nhân quân tử, hắn ta chỉ thỉnh thoảng đến thăm ta, hỏi han ta có cần gì không. Nhưng ánh mắt của hạ nhân khắp phủ nhìn ta khác đi rồi.
Trong đó ẩn chứa sự ngưỡng mộ và lấy lòng, dường như đang nói rằng, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần của hậu viện.
Ta nghe thấy những nha hoàn đó lén lút bàn tán, nói rằng bên ngoài hắn ta vốn là một người có phong cách lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với ta mới ôn hòa như tắm trong gió xuân. Giờ khắp nơi đều đồn đại rằng Tam hoàng tử e rằng sắp đưa một sủng thiếp về Kinh thành rồi.
Những lời này quá hoang đường, ta đương nhiên không tin, cho đến khi Tiêu Như Khâm đến tìm ta.
Vẻ mặt hắn in mấy chữ không thể tin được, thậm chí còn mang theo ngữ khí như vì muốn tốt cho ta mà nói: "A Tỷ, tỷ thật sự muốn làm thiếp cho hắn sao? Tỷ có biết Tam hoàng phi là người thế nào không? Bước vào đó thì tỷ chỉ có nước c.h.ế.t mà thôi."
Ta không nhịn được cười, hỏi ngược lại hắn: "Vậy Nhị thiếu gia có biết Lý Như là người thế nào không? Nhị thiếu gia à, đều là muốn ta làm thiếp cả, nhưng Tam hoàng tử quý giá hơn ngài nhiều."
Ta nói xong, hắn cau chặt cả đôi lông mày, trong đôi mắt đen láy dường như ẩn chứa ngàn lời muốn nói, cuối cùng, cũng chỉ để lại một câu: "Thôi vậy, đối với A Tỷ thì kẻ thua cuộc chung quy vẫn là ta."
Ta chưa từng biết hắn lại diễn kịch giỏi đến thế, sau khi chà đạp ta xong, vẫn còn giả vờ tỏ vẻ thâm tình. Cơn giận làm ta mất đi lý trí, vì vậy khi Tô Minh Sâm cũng vội vàng đến, ta liền lỡ mất chừng mực.
Ta hỏi hắn: "Tam điện hạ thật sự muốn nạp ta sao?"
Tô Minh Sâm ngẩn người, tự giễu cợt nhếch mép: "Cuối cùng vẫn là Tiêu công tử lợi hại. Ta khiêm tốn nhún nhường bao ngày, nàng cứ giả vờ không hiểu, hắn vừa kích một cái, nàng liền không giả ngốc nữa. Phải, ta muốn nàng. Hoàng tử phi của ta xuất thân danh môn, là ban thưởng lớn nhất mà phụ hoàng ban cho ta. Nhưng ta cũng là con người, ta càng muốn bên cạnh có một người tri kỷ. Phồn Tinh, nàng hãy theo ta đi ta sẽ không bạc đãi nàng đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ta nói thẳng thừng như vậy, lại khiến ta chùn bước.
Ta từng sống trong đại viện, ta biết thiếp là gì. Đó là một đám người đáng thương, vô gia cư như những cánh bèo trôi. Ta quá khao khát có một mái nhà, ngay cả khi vì muốn trả thù Tiêu Như Khâm và Lý Như, ta cũng không muốn từ bỏ nguyện vọng này.
Tô Minh Sâm dường như biết ta đang nghĩ gì, hắn ta kéo tay ta mà cam đoan: "Nàng yên tâm, ta sẽ xin chỉ dụ phong nàng làm trắc phi. Hoàng gia khác với nhà bình thường, trắc phi cũng có thể ghi vào ngọc điệp, cùng ta an táng, hưởng thờ phụng của hậu thế."
Sau khi c.h.ế.t nếu không thể đến bên phu nhân, có một người ở bên cạnh, có lẽ cũng có thể an lòng rồi.
Ta cứ thế mà theo Tô Minh Sâm trở về Kinh thành. Hắn ta nhận lời ủy thác của Lý gia, còn mang theo Tiêu Như Khâm đang trên đường ứng thí và Lý Như vì không yên tâm nên cũng muốn đi theo.
Khi Tô Minh Sâm mang vẻ mặt khó xử đến nói với ta, ta thiện chí thấu hiểu mà đồng ý. Người không ở trước mắt, sao ta có thể trả thù đây?
Huống hồ, Tam hoàng tử là người làm việc lớn, quá nhỏ nhen sẽ khiến hắn ta không vui.
Ngược lại, sau đó Tô Minh Sâm lại dùng vẻ mặt ai oán nhìn ta: "Tiểu Phồn Tinh, ta như vậy mà nàng vẫn không nổi giận, có phải nàng không thích ta không?"
Ta mỉm cười không nói. Nam nhân ấy à, phải treo ngược lên mới khiến hắn để trong lòng, dốc hết ruột gan quá nhanh thì sẽ có cái kết như ta ngày trước.
Từ khi Tiêu Như Khâm vì ta mà “cạch mặt” Lý Như, ta đã biết rằng hắn không biết từ bao giờ đã không còn coi ta là A Tỷ nữa.
Ta từng hoang mang, từng nghi ngờ bản thân có xứng đáng hay không, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành sự mong chờ trong sự chăm sóc và bầu bạn ngày qua ngày của hắn.
Nhưng nam nhân thì vẫn là nam nhân, địa vị và tiền đồ quan trọng hơn nữ nhân rất nhiều. Tiền đồ của Tô Minh Sâm còn rộng mở hơn Tiêu Như Khâm, ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm tương tự lần nữa.