Tả Nương Tử

Chương 1: Lời mở đầu



Gửi người con gái đã khuất…

—-

Một. 

Tiết tử: Đóa Hoa Mẫu Đơn Của Chủ Nhân Ngôi Mộ.

Ngày hôm ấy, chiếc quan tài của ngôi mộ lớn vô danh cuối cùng cũng được tìm thấy.

Đến tối, lúc trăng treo đầu ngọn liễu.

Trong căn nhà mái ngói xanh chật ních người, dưới ánh đèn sáng trưng, mọi người dốc sức mở chiếc quan tài to lớn này.   

Họ đáng lẽ phải rất phấn khích, bởi vì dưới lớp lụa ngâm trong nước quan tài là hai bộ quần áo ngọc dát vàng, có lẽ bên trong sẽ là hài cốt của vị vương hầu công tước nào đó từ ngàn năm trước, có khi khuôn mặt vẫn còn nhận ra được…

Nhưng đáng tiếc thay——

Bên trong bộ quần áo ngọc dát vàng chẳng có gì cả.   

Dưới lớp lụa tươi sáng chỉ có hai bộ quần áo ngọc dát vàng nằm cạnh nhau. Ở phía đầu của bộ quần áo đặt một hộp pha lê và một thanh kiếm đồng. Điều kỳ lạ là cây hoa mẫu đơn trồng trong hộp pha lê, dù đã trải qua ngàn năm vậy mà vẫn yêu kiều, tươi tắn lạ thường.

Tiếc rằng, vừa chạm tay vào, màu hoa lập tức lặng lẽ tan biến khiến người ta vô cùng hối tiếc…

——

O(∩_∩)o ……

Rửa sạch tay chân, ngồi dựa vào lò sưởi ấm áp, lần này tôi sẽ kể câu chuyện về đôi chủ nhân của ngôi mộ lớn không tên này.

Câu chuyện về đóa hoa mẫu đơn và thanh kiếm đồng kia.

Cứ mặc kệ lũ trộm mộ đó đoán mò đi, sao có thể để chúng biết được thân phận thật của hai người chứ!

Lần này, tôi đã hé lộ kết cục ngay từ đầu rồi đó nha, nhìn là biết ngay đây không phải là một cái kết buồn mà là kết thúc có hậu ~

Nhưng mà, liệu đời người có thực sự tồn tại cái gọi là kết thúc hoàn toàn viên mãn hay hoàn toàn bi thương hay không?