Tả Nương Tử

Chương 13: Hiểu lầm – Âm mưu – Bóng người



Lý Bá Trọng đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, ngồi xuống phía sau chiếc án thư dài, vừa đúng chỗ ánh nến không chiếu tới.

Phía trước án thư dài, đứng một đôi nam nữ, nam là Bạch Trí Viễn, nữ đương nhiên là người mà hắn gọi là thê tử– Bạch Khanh, không khéo hiện tại cũng vừa hay là người phụ nữ của Lý Bá Trọng hắn.

Bạch Khanh ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi hắn đưa nàng đến đây và nhìn thấy Bạch Trí Viễn, nàng mới hiểu “hắn vẫn còn sống” mà hắn nói là ai.

Không kịp suy nghĩ làm sao hắn lại đưa được Bạch Trí Viễn đến đây, tình hình trước mắt rõ ràng không thích hợp để truy cứu ngọn ngành.

“Đến lúc nào vậy?” Bạch Khanh mở miệng hỏi Bạch Trí Viễn, giọng nói rất nhẹ nhàng, coi như an ủi cảm xúc của Bạch Trí Viễn, bởi vì vừa nãy lúc hắn nhìn thấy nàng bước vào, môi hắn đã run rẩy, xem ra là đang sợ hãi. Dù chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng trước tiên phải an ủi hắn, nếu không hắn sẽ khó nói ra lời.

Bạch Trí Viễn vô thức liếc nhìn bóng người sau án thư, hắn không ngờ người này thật sự đưa Khanh Nhi đến, quả nhiên hắn vẫn liên lụy đến nàng, “Buổi chiều vừa đến.” Hắn kéo tay áo Bạch Khanh, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, “Đây, ta còn chưa giới thiệu với cô, đây là một người bạn của ta.” Hắn chỉ vào Lý Bá Trọng sau án thư, “Hắn họ—” Hắn họ gì? Hắn hoàn toàn biết người này là ai, hắn chỉ muốn an ủi Khanh Nhi, sợ nàng bị dọa.

“Lý.” Lý Bá Trọng rất tự giác nhắc nhở hắn một chút.

“Đúng, huynh đệ họ Lý.” Bạch Trí Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Nha Thành không phải đang đánh nhau sao, ta nghĩ dứt khoát dời lò rèn đi, vừa hay huynh đệ họ Lý cũng muốn hợp tác, nên tiện thể nhờ hắn giúp đỡ, hắn quen thuộc Tây Bình nên đã tìm cô đến, ta sợ cô không nhận được thư hồi âm sẽ lo lắng.” Bạch Trí Viễn cười gượng hai tiếng.

Bạch Khanh không vạch trần lời nói dối của hắn, dù lời nói dối của hắn rất vụng về, “Huynh không sao là tốt rồi.” Nàng kéo hắn ngồi xuống, nếu không hắn càng thêm luống cuống, người này quá thành thật, “A Doanh và Diêu bà bà vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe, đều khỏe.” Hắn đáp lời một cách lơ đãng.

“Gặp bọn họ giúp ta gửi lời hỏi thăm.”

“Ừ ừ.” Vừa thấy Lý Bá Trọng đứng dậy, hắn  cũng lập tức đứng lên theo rồi kéo Bạch Khanh, “Khanh Nhi, ta còn vội đi đường, cô về trước đi, lần sau ta lại đến thăm cô.” Vừa nói, hắn vừa đẩy Bạch Khanh ra ngoài cửa.

Bạch Khanh liếc nhìn Lý Bá Trọng, rõ ràng Trí Viễn đã bị hắn uy hiếp.

Bạch Khanh bị đẩy ra ngoài, trước khi đóng cửa, Bạch Trí Viễn còn cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc, sau khi khép hờ cửa, Bạch Trí Viễn lập tức nhìn về phía Lý Bá Trọng đã đến gần, “Ta đồng ý yêu cầu của các ngươi nhưng các ngươi không được làm hại nàng.”

Khóe môi Lý Bá Trọng khẽ nhếch lên, “Chẳng phải ngươi nói công thức rèn sắt trắng ở chỗ nàng sao?”

“Công thức đó—ta cũng biết, ta đã từng rèn.” Dường như sợ Lý Bá Trọng đổi ý, hắn vội vàng nói thêm một câu, “Còn những thứ đao kiếm, cung nỏ mà các ngươi nói, ta đều sẽ giúp ngươi làm.”

Lông mày Lý Bá Trọng khẽ giãn ra, xem ra đã có được câu trả lời hài lòng, hắn nghiêng người muốn đi nhưng lại bị Bạch Trí Viễn nắm chặt tay áo, “Ngươi còn chưa hứa với ta.”

Lý Bá Trọng nhìn người đàn ông thành thật trước mặt, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi có biết trên đời này thứ gì không được để người khác giữ không?” Phụ nữ và giang sơn.

Bạch Trí Viễn không hiểu ý hắn.

Khóe môi Lý Bá Trọng nhếch lên rất cao, “Ta hứa với ngươi sẽ chăm sóc tốt cho nàng, sẽ không làm hại nàng.” Nói xong, hắn liếc nhìn bàn tay Bạch Trí Viễn đang đặt trên tay áo mình.

Bạch Trí Viễn chậm rãi buông ngón tay ra, Lý Bá Trọng lúc này mới bước qua ngưỡng cửa.

Vừa ra khỏi cửa viện, Bạch Khanh lập tức kéo tay Lý Bá Trọng, dưới ánh trăng sáng vằng vặc giữa đêm khuya, trên khuôn mặt tái nhợt hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm nghị “lạnh lùng” như vậy, xem ra đã bị chạm đến chỗ đau lộ ra bản tính thật rồi, xem ra người đàn ông họ Bạch kia thật sự là điểm yếu của nàng.

“Muốn ta tha cho hắn?” Hắn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của nàng.

“Thứ ngài muốn là công thức rèn sắt trắng đúng không?” Bạch Trí Viễn chỉ có điểm này mới đáng để hắn làm lớn chuyện như vậy. Tên ngốc kia năm xưa lấy được công thức tỷ tỷ đưa cho lại thật sự rèn ra sắt trắng, mới dẫn đến bao nhiêu phiền phức, mãi đến khi mọi chuyện lắng xuống, không ngờ bây giờ vẫn lại vướng vào chuyện này, “Ngài thả hắn ra, ta cho ngài.”

“Ta chưa bao giờ bắt hắn.”

Bạch Khanh buông tay áo hắn ra âm thầm thở dài, thì ra tối nay hắn đưa nàng đến đây là để dùng nàng uy hiếp Bạch Trí Viễn.

Nhưng làm sao hắn biết Trí Viễn quen nàng? Là lần liếc mắt trên đường phố hay còn nguyên nhân nào khác? Nàng không đoán ra.

Nhìn chằm chằm vào mắt Lý Bá Trọng, nàng chậm rãi lùi lại rồi quay người chạy về, muốn nói với Bạch Trí Viễn tên ngốc kia đừng quan tâm đến nàng.

Cách này tuy có hơi ngốc nghếch, hơn nữa chưa chắc đã thành công nhưng ít nhất cũng có thể thử, Trí Viễn và những người khác là những người nàng coi trọng, phàm là người nàng coi trọng, nàng đều sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn họ.

Đẩy cửa viện ra, nàng xông vào căn phòng vừa nãy, đúng như dự đoán, trong phòng tối đen như mực, đã chẳng thấy bóng người đâu.

Lý Bá Trọng chậm rãi đứng giữa sân, nhìn nàng đang th.ở d.ốc ở cửa.

“Ta không chỉ có công thức rèn sắt trắng mà còn có phương pháp rèn kiếm đồng, nỏ tên.” Chỉ cần hắn thả bọn họ ra, nàng nguyện giao hết tất cả cho hắn, không quan tâm đến di ngôn gì của cha, sợ gì những kẻ tầm thường tự tàn sát lẫn nhau, nếu người đời này thích tự tàn sát, tự hủy diệt như vậy thì cứ để bọn họ chết đi.

Lý Bá Trọng nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Ta không hứng thú.” Những gì nàng có, hắn chắc chắn có thể khiến người đàn ông họ Bạch kia moi ra từ chỗ nàng, đã như vậy còn cần gì phải trao đổi? Hắn bước lên vài bước nắm lấy tay nàng, nên về rồi, mục đích của hắn đã đạt được.

“Phải làm sao thì ngài mới thay đổi chủ ý?” Câu nói này nghe thật yếu đuối dễ bị bắt nạt, dường như nàng đã từ bỏ việc dùng vẻ nghiêm nghị để đối mặt với hắn, cũng phải thôi những dân thường như bọn họ không thể đấu lại những người như hắn.

“Ta rất ít khi thay đổi chủ ý.” Hắn kéo tay nàng bước ra khỏi cửa viện.

Vừa qua nửa đêm, ánh trăng sáng vằng vặc.

Một người đàn ông kéo một người phụ nữ tóc tai rũ rượi đi trên con đường nhỏ rợp bóng liễu, xung quanh chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Bạch Khanh dần bình tĩnh lại, nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, nàng quả thật đã quá xúc động. Hắn đưa nàng đến đây là để Bạch Trí Viễn cam tâm khuất phục hắn mà nàng lại giống như một con thỏ hoảng loạn, tự mình đâm đầu vào cọc gỗ. Nàng lo lắng cho Trí Viễn và những người khác như vậy, chẳng phải lại bị hắn lợi dụng sao?

Lợi dụng nàng để uy hiếp Bạch Trí Viễn rồi ngược lại dùng Trí Viễn và những người khác để uy hiếp nàng, có bao nhiêu công thức đủ để uy hiếp như vậy?

Nàng phải làm sao đây?

Nhìn gương mặt nghiêng của Lý Bá Trọng, nàng âm thầm thở dài, một nước cờ sai, cả ván cờ thua.

Từ con đường nhỏ vòng qua một cây cầu đá cẩm thạch trắng, có thể nhìn thấy cổng hông của Vương phủ nhưng hắn lại dừng lại trước cầu. Bạch Khanh vì có nhiều tâm sự nên không mấy để ý đến đường đi của hắn, đến khi tỉnh táo lại, hắn vừa hay kéo nàng vào rừng trúc bên cạnh cầu nhỏ.

Bạch Khanh không hiểu gì cả nhưng không lên tiếng.

Khoảng một khắc sau, một bóng người từ con đường họ vừa đi vội vã bước lên cầu nhỏ, nhìn quanh bốn phía như đang tìm kiếm ai đó. Không thấy, người đó lập tức bước qua cầu, đi về hướng Vương phủ.

Lý Bá Trọng khẽ hừ một tiếng, tốt lắm đã bắt đầu theo dõi hắn rồi, vậy hắn sẽ chiều theo ý họ, tối nay tạm thời biến mất một đêm.

“Á—” Vừa bước ra khỏi rừng trúc, Bạch Khanh khẽ kêu lên, chân phải của nàng trượt phải măng tre, bị trẹo mắt cá chân.

Lý Bá Trọng nghiêng đầu nhìn bàn chân đi tập tễnh của nàng, “Đi được không?”

“Được.”

Kết quả, hắn vẫn cõng nàng, không về Vương phủ mà trở về căn nhà hắn tặng nàng tên là Lâm Đồng Cư.

Lão già của Ô bà bà mở cửa cho họ, lão không nói nhiều, chỉ khép cửa lại rồi về phòng, không lâu sau, Ô bà bà đã mang thuốc cao và nước lạnh đến phòng của họ.

Bà cũng không nói nhiều với Bạch Khanh, đặt thuốc xuống, cởi giày cho Bạch Khanh ra, vừa nhìn đã thấy mắt cá chân sưng một cục lớn liền bắt tay vào xoa bóp.

“Xoa bóp thế này trước đã, sáng mai sớm sẽ đi tìm đại phu nhé?” Ô bà bà hỏi ý kiến hắn.

Được hắn ngầm đồng ý, Ô bà bà khép cửa rời đi.

Hai người trong phòng đối diện nhau im lặng.

Hắn cúi người ngồi xuống mép giường, Bạch Khanh hơi nhích người ra sau, dường như cố ý tránh né sự gần gũi của hắn.

Quả nhiên là khác rồi, sau khi gặp người đàn ông kia, mọi thứ đều trở nên khác thường – hắn quy những phản ứng này của nàng là do ảnh hưởng của Bạch Trí Viễn.

Đã quan tâm đến người đàn ông kia như vậy, sao lại tự hạ thấp mình cho hắn? Hắn còn nhớ vết đỏ trên cánh tay nàng là dành cho hắn, thứ đó đối với hắn tuy rằng không đáng để bận tâm, nhưng đối với phụ nữ lại rất quan trọng, bởi vì rất nhiều đàn ông có một loại cảm xúc đặc biệt với thứ đó.

“Còn một thời gian rất dài phải chịu đựng, cứ mãi trốn tránh ta như vậy được sao?” Hắn đặt hai chân nàng thẳng xuống giường, “Đã chọn chịu đựng tủi thân thì nên chịu đựng đến cùng, đây là tự nàng chọn, không trách được ai.” Hắn lật người tựa vào mép giường, nằm cạnh nàng, “Nàng đang tìm người nào?” Đương nhiên hắn nhớ nàng đến phủ là để tìm người.

“Thụy Hoa, con bé là con gái của tỷ tỷ ta.”

Hắn dường như nhất thời không nhớ ra Thụy Hoa là ai, đến khi nghĩ ra rồi không khỏi khẽ cười, “Chỉ vì tìm một người như vậy thôi sao?”

“Vâng.”

“Dù sao rồi cũng phải gả đi, tìm được con bé thì có ích gì.” Con gái Lý gia đều phải gả ra ngoài, mười lăm mười sáu tuổi đã gả, số tốt thì sống lâu hơn một chút, số không tốt thì có lẽ sớm đã u uất mà chết.

“…” Nàng chỉ muốn tìm, loại người như hắn có lẽ cả đời cũng không hiểu được.

Nàng lật người, nằm nghiêng vào phía trong cùng của giường, nàng không muốn nói chuyện, không muốn nói với ai cả…

Nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, Lý Bá Trọng li.ếm khóe môi bị nàng cắn rách, tối nay hắn đã hôn môi người phụ nữ, không có mùi son phấn của phụ nữ cũng không có mùi thơm ngọt ngào, mà là một mùi máu tanh nồng nặc.

Hắn âm thầm cười nhạo một tiếng.

Nhắm mắt lại—

Ngọn nến bị gió lùa qua khe cửa thổi tắt, trong phòng tràn ngập ánh trăng trong trẻo.

Người đàn ông mở mắt, nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ, người phụ nữ mơ màng giãy dụa một chút, cuối cùng bị chế phục, mùi máu tanh nồng nặc lại lan tỏa giữa môi và răng của hai người, có một loại khoái cảm trả thù – đối với cả hai người đều như vậy.

Bởi vì lần này rách cả môi của hai người.



Mà lúc này ở một góc Vương phủ, có người đang âm mưu những chuyện tranh quyền đoạt lợi.