Tả Nương Tử

Chương 17: Hào kiệt (1)



Lý Chung không thể nào thấu hiểu nổi cách hành xử của cháu trai mình, tựa như muốn đối đầu với cả thiên hạ. Ông luôn xem trọng các mối quan hệ, coi đó là yếu tố cốt lõi trong giao tiếp. Dù vui hay giận, ông cũng chẳng bao giờ trực tiếp gây hấn với ai. Chính vì lẽ đó, ông mới trở thành “thần tài” của Hán Bắc, người đứng ra phát ngôn với bên ngoài.

“Chuyện hôn sự với quận chúa, ta e rằng đã hỏng đến tám chín phần rồi. Mối hôn sự này mà đổ vỡ, vị thế của Lý gia chúng ta ở kinh thành sẽ vô cùng khó xử.” Lý Chung vừa xoay chiếc nắp chén trà trong tay, vừa dõi mắt quan sát cháu trai và huynh trưởng mình, muốn xem họ có động thái gì.

Cha Lý khẽ liếc nhìn con trai, ngầm ý bảo chuyện con gây ra thì tự con giải quyết.

Lý Bá Trọng gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn, ngước mắt nhìn thúc thúc cuẩ mình, “Tam thúc thấy Ngũ Vương gia Nhạc Thương thế nào?”

Nhạc Thương? Còn quá trẻ lại chẳng có thực lực gì đáng kể, chỉ là một vị vương gia bình thường mà thôi, “Ta giao thiệp với hắn không nhiều. Người này tuổi còn trẻ, địa vị trong hoàng tộc cũng chẳng mấy vững chắc.”

“Nhưng hắn lại được Thái hậu sủng ái.”

Lý Chung gật đầu, điều này thì không sai. Thái hậu quả thật rất mực yêu thương đứa con Nhạc Thương này.

“Sức khỏe của Hoàng thượng ngày càng suy yếu mà Thái tử còn nhỏ tuổi. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, ai sẽ là người nắm giữ đại quyền trong triều đình?”

“Thái hậu bối cảnh hùng hậu—” Chắc chắn là bà rồi. Nếu Thái hậu nắm quyền, thế lực của Nhạc Thương trong triều đình ắt sẽ nhanh chóng thăng tiến. Khổ nỗi, mối quan hệ giữa huynh đệ Nhạc Thương và Nhạc Trì lại chẳng mấy tốt đẹp. Nếu hoàng đế băng hà, hai huynh đệ này chắc chắn sẽ tranh đấu gay gắt. Thế lực của Nhạc Trì không hề nhỏ nhưng Nhạc Thương có Thái hậu chống lưng cũng không thể xem thường, “Bá Trọng, ý cháu là chúng ta sẽ đặt cược vào Nhạc Thương?”

“Tạm thời là như vậy. Thế lực của Nhạc Trì đan xen chằng chịt, dù có kết thân với Lý gia chúng ta thì sao? Đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là thêm một sợi tơ vào tấm lưới của mình. Hắn đắc thế, Lý gia vẫn chỉ là Lý gia, chẳng có cơ hội nào để xoay chuyển tình thế. Nhưng nếu Nhạc Thương giành được ngôi vị cao nhất, thế lực trong triều đình sẽ được phân chia lại. Nếu chúng ta đứng về phía Nhạc Thương vào lúc này, sau khi thành công việc hắn phong tước, mở rộng lãnh thổ chẳng lẽ lại không có phần của Lý gia sao?”

“Nói thì nói vậy nhưng nếu không thành công thì sao? Hơn nữa, Nhạc Thương người này, nghe nói rất quỷ quyệt, tham lam. Kết giao với loại người như vậy, khó mà đoán trước được kết cục.”

“Chính vì hắn quỷ quyệt, tham lam nên chúng ta càng phải giúp hắn. Một khi hắn ngồi lên vị trí tể tướng quyền thần, hắn sẽ càng thêm ngang ngược, không kiêng nể gì. Đến lúc đó, triều đình rối ren, các chư hầu sẽ làm gì?”

Lý Chung nhíu mày, “Nếu thật sự như vậy, e rằng ai cũng muốn đến chia một phần.”

“Cho nên, Lý gia muốn vùng lên, cần Nhạc Thương này cho chúng ta thời gian và cả—ánh mắt của mọi người.”

“…” Lý Chung nhìn cháu trai rồi lại nhìn huynh trưởng bên cạnh, “Vậy thì—cũng không nhất thiết phải trở mặt với Nhạc Trì nhanh như vậy chứ.” Làm việc gì cũng nên để lại cho mình một đường lui.

“Đường lui đó chẳng qua cũng chỉ là sống lay lắt, không đáng để giữ lại. Hơn nữa, tam thúc cũng biết, chuyện phe phái trong triều đình không có chuyện đứng giữa. Muốn xếp hàng thì phải tranh thủ sớm mới có được vị trí tốt.” Hắn chậm rãi đưa tay chấm nước trà, viết vài cái tên lên bàn, “Tam thúc có nhiều mối quan hệ ở kinh thành, những người này đều nên lôi kéo, sau này chắc chắn sẽ có ích. Về phần Nhạc Thương, không cần chủ động kết giao, tin rằng hắn sẽ tự tìm đến.”

Lý Chung vẫn có chút không chắc chắn, thằng nhóc này có phải đang chơi một ván cờ quá lớn không, “Đại ca, huynh xem chuyện này—”

Cha Lý im lặng không nói, chỉ đưa tay từ từ xóa đi những cái tên mà con trai đã viết trên bàn—

Tiền đồ của Lý gia rốt cuộc mờ mịt đến đâu, không ai rõ hơn ông. Ông đã ở kinh thành hơn hai mươi năm, mỗi ngày đều là sống trong lo lắng, bị những quan lại kinh thành vòi vĩnh, bị các chư hầu khác chèn ép. Nếu Lý gia cứ tiếp tục như vậy, chỉ có một con đường, đó là diệt vong. Có lẽ chỉ có Bá Trọng mới có thể giúp Lý gia tránh khỏi sự suy tàn này—

Cho nên những năm qua, dù biết con trai có nhiều hành động mờ ám, ông vẫn làm ngơ, bởi vì ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào con trai.

“Chuyện ở kinh thành, ta và tam thúc con sẽ lo liệu. Về những chuyện khác—” Ông nhìn con trai, “thì xem bản lĩnh của con đến đâu. Lý gia chúng ta đến ngày hôm nay, chỉ còn lại hai con đường, một là sống, hai là chết.”

Lý Bá Trọng không hề nói ra những lời thề thốt lớn lao với cha, chỉ lặng lẽ nhìn những lá trà dựng đứng trong chén. Hắn không giỏi thề thốt, bởi vì hắn cảm thấy những người thích thề thốt thường là những người không thể giữ lời hứa, “Con xin phép về trước.”

Cha Lý gật đầu.

Đợi Lý Bá Trọng ra khỏi cửa, Lý Chung mới nhìn huynh trưởng, “Đại ca, chuyện này nếu thật sự làm, chắc chắn sẽ cần không ít bạc. Huynh xem có nên lấy ra một ít tiền từ quỹ bên ngoài của chúng ta không? Bên Bá Trọng chắc chắn cũng cần.”

Cha Lý khoát tay, “Trước mắt đừng động vào. Bá Trọng không mở lời với đệ thì đệ đừng nói gì cả, cũng đừng làm gì cả.”

Lý Chung im lặng gật đầu…



Lúc này, vầng trăng đã chếch về phía tây, lơ lửng trên đầu ngọn cây chiếu rọi bóng hình cô độc của người lữ khách đêm, kéo theo một cái bóng ngắn ngủn phía sau.

Lý Bá Trọng khựng lại ở khúc quanh, bởi vì có người đã bám theo hắn từ rất lâu.

“Có chuyện thì nói, không có chuyện thì biến.” Hắn vẫn quay lưng, không hề ngoảnh đầu lại.

Người theo dõi nghe hắn nói vậy cũng không dám tiếp tục bám theo nữa, bèn từ con hẻm tối tăm bước ra, là một người đàn ông mặc áo xám, dáng người không cao, “Tại hạ là thị vệ của Tam Vương phủ, muốn mời Lý công tử đến một nơi khác để bàn chuyện.”

Tam Vương phủ chính là phủ của Tam Vương gia Nhạc Trì cũng chính là nhạc phụ tương lai của hắn, chỉ là sau đêm nay mối quan hệ đó có còn hay không thì khó nói, “Ngươi về nói với quận chúa điện hạ, đã quá muộn rồi, Lý Bá Trọng không muốn làm tổn hại đến danh tiết của nàng.” Trong Tam Vương phủ, vào giờ này còn dùng cách này để mời hắn gặp mặt, ngoài vị quận chúa điện hạ kia ra, e rằng không có ai khác.

“Lý công tử xin hãy khoan bước—” Tên thị vệ thấy Lý Bá Trọng định đi, vội vàng lên tiếng ngăn lại, “Quận chúa điện hạ nói, công tử dù không còn nghĩ đến hôn ước hai nhà cũng xin niệm tình xưa, xin gặp mặt lần cuối.”

Đợi một hồi lâu, Lý Bá Trọng mới xoay người lại. Tên thị vệ thấy hắn như vậy, biết hắn đã đồng ý gặp mặt bèn quay người dẫn đường.

Hai người trước sau đi chưa đầy hai khắc, dừng lại trước một cây cầu nhỏ. Trước cầu có một chiếc xe ngựa đang đợi, tên thị vệ đưa Lý Bá Trọng đến bên xe rồi quay người lui ra xa hai trượng.

Lý Bá Trọng không lên tiếng trước và hắn cũng chẳng có gì để nói.

“Công tử còn nhớ đêm Trung thu trăng tròn mười năm trước, ngay trên cây cầu nhỏ này, công tử đã từng nói gì không?” Giọng nữ tử rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ nghe, chính là vị quận chúa Nhạc Tử Đồng kia.

Nàng không xuống xe, chỉ nói chuyện qua tấm rèm.

Lý Bá Trọng nhìn quanh cảnh vật, hắn không nhớ đã từng đến đây, huống chi là nói những lời gì, “Xin lỗi, ta không nhớ.”

Trong xe ngựa im lặng như tờ.

Phải rồi, đã mười năm rồi, ai còn nhớ những lời mình từng nói chứ? Phụ nữ luôn ngốc nghếch, cứ hy vọng đàn ông sẽ nhớ mọi thứ, cuối cùng lại phát hiện ra, căn bản là tự mình vẽ ra một cái lồng rồi tự mình chui vào, tưởng rằng sẽ có người nhớ đến cứu, kết quả chẳng có ai đến, chẳng qua chỉ là tự mình chơi trò chơi với chính mình.

Đêm mười năm trước, nàng đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đi theo những vị thế tử này, chơi rất vui vẻ. Bên bờ đông cầu nhỏ có một nhà đang làm đám cưới, vì là người Di nên phong tục rất lạ, tân nương phải lộ mặt cho mọi người xem. Tỷ tỷ dường như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi những vị thế tử kia, sau khi cưới vợ sẽ đối xử thế nào?

Có người nói vinh hoa phú quý, có người nói kính trọng như khách, cũng có người nói sẽ yêu thương, chỉ có hắn là im lặng. Người khác ra sức hỏi hắn, hắn mới nói, phải giấu đi.

Tại sao phải giấu đi? Hắn không nói nhưng nàng lại bị câu nói đó mê hoặc. Nàng nhớ nàng đã nắm tay hắn nói: Sau này huynh hãy giấu ta đi nhé.

Hắn nhìn đám cưới náo nhiệt hồi lâu, cúi đầu nhìn nàng một cái nói “Được thôi”.

Cho nên—

Nàng đã chờ đợi, tiếc là không đợi được.

Thiếu niên lớn lên trở thành người đàn ông, mọi thứ đều thay đổi…

“Nàng ấy có lẽ là một người phụ nữ kỳ lạ, giữ được thì may mắn, không giữ được thì càng may mắn—” Vế trước dành cho hắn, vế sau dành cho người phụ nữ kia.

Câu nói này rất nhỏ, hơn nữa cũng không giải thích ý nghĩa của nó với hắn. Tình cảm nam nữ vốn dĩ khó mà giải thích rõ ràng, có được hay không được chỉ trong một ý niệm.

Nàng đã không có được, bởi vì người đàn ông này dường như căn bản không hề nhớ đến nàng một cách nghiêm túc, “Vậy xin từ biệt.”

Hắn tưởng nàng có điều gì muốn nói, kết quả nàng chỉ nói ba câu mà một câu hắn còn chưa nghe rõ, nàng đã rời đi.

Người phụ nữ này khá yên tĩnh, trang trọng, trông cũng rất hiền thục, chắc chắn sẽ trở thành một người vợ đảm đang giống như mẹ hắn. Nếu nàng không phải là con gái của Nhạc Trì, có lẽ hắn thật sự sẽ cưới nàng làm vợ.

Tiếng xe ngựa lộc cộc rời đi, chỉ còn lại vầng trăng tròn treo trên không. Hắn quay người lại, phụ nữ—rốt cuộc cũng không phải là thứ quan trọng.

Bước đi dưới ánh trăng trở về…

Vừa mở cửa viện, trong phòng chính vẫn còn sáng đèn. Con chó đất nhỏ tên Xấu Xí quanh chân hắn kêu ư ử, hắn tưởng nàng vẫn còn đợi hắn nhưng mở cửa phòng ra, chỉ thấy ánh đèn vàng vọt—nàng chỉ để lại cho hắn một ngọn đèn.

Thế là, hắn đưa tay lay nàng tỉnh—

“Về rồi à?” Hàng mi của Bạch Khanh lười biếng run rẩy, giống như điệu múa của nàng tối nay.

Nàng ngồi dậy, giúp hắn cởi áo.

Hắn thì đưa tay ôm lấy eo nàng.

Khung cảnh trông rất hài hòa, họ giống như một đôi vợ chồng.

Chỉ tiếc là có người đến quấy rầy—

Xấu Xí vểnh mông sủa về phía cửa.

“Chuyện gì vậy?” Lý Bá Trọng quay đầu hỏi vọng ra cửa.

“Hán Tây Triệu phủ xảy ra chuyện rồi—xin mời ngài đến đó một chuyến.” Hộ vệ ngoài cửa trả lời như vậy.

Hắn lập tức buông tay đang đặt trên eo nàng ra, chỉnh lại áo rồi bước ra cửa.

Bạch Khanh nhìn cánh cửa khép lại, lắc đầu khẽ cười, thật là một người bá đạo, khi về nhất định phải cho ngươi biết, khi đi lại chẳng hề giải thích gì.