Tả Nương Tử

Chương 5: Dung chi tục phấn (2)



Bạch Khanh vốn họ Vu, người Đông Chu. Cha nàng là một thợ rèn sắt, đáng tiếc gặp phải loạn quân mất mạng, chỉ còn lại nàng và tỷ tỷ.

Nữ tử muốn sống sót một mình trong thời buổi loạn lạc này rất khó, phải dựa vào đàn ông. Nhưng đàn ông chỉ để ý đến chút nhan sắc của tỷ tỷ nàng, lại không muốn nuôi nàng cả đời, bởi vì tỷ ấy không có nhà mẹ đẻ, càng không có của hồi môn. Điều này đương nhiên có thể hiểu được, đàn ông cũng có những thực tế của riêng họ phải cân nhắc, cả một đời thật sự quá dài.

Cho nên tỷ tỷ đã đến ca vũ phường gian, nói là bán nghệ không bán than nhưng đến cuối cùng, tỷ ấy đã bán tất cả, ngay cả chút tôn nghiêm của người con gái cũng bán sạch, chỉ để hai tỷ muội có thể sống sót trên đời này. Có lẽ có người sẽ cảm thấy tỷ tỷ không đủ trinh tiết, đó là bởi vì họ không biết thế nào là đói rét cùng cực.

Tỷ tỷ từng yêu một người đàn ông, là một vị quý nhân. Lúc đó nàng còn nhỏ, ngước đầu lên chỉ có thể nhìn thấy chiếc ngọc đới trên eo người đó – đó là một người đàn ông cao lớn. Mỗi lần tỷ tỷ gặp hắn đều rất vui, nàng cũng vui, bởi vì chính người đàn ông này đã đưa tỷ tỷ nàng vào cuộc sống mà một người phụ nữ bình thường nên có, hắn đã cho họ một nơi nương tựa.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là người đàn ông đó sẽ chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời họ. Trên đời này chẳng ai nợ ai, yêu chẳng qua chỉ là một loại cảm xúc.

Người đàn ông đó cuối cùng vẫn rời khỏi cuộc sống của họ. Tỷ tỷ không khóc, ngược lại nàng lại khóc, bởi vì sẽ không còn ai mua kẹo hồ lô cho nàng nữa, từ nay về sau, họ lại phải tự mình lo liệu.

Sau này, tỷ tỷ sinh cho người đó một đứa con gái. Đến lúc này nàng mới biết họ của người đó – Lý. Người Lý gia đã mang đứa bé đi, mọi chuyện cứ thế kết thúc.

Tỷ tỷ cũng có một nút thắt trong lòng mà đến khi lâm chung vẫn không thể gỡ bỏ – con gái của tỷ ấy.

Cả cuộc đời người phụ nữ, một nửa dành cho đàn ông, một nửa dành cho con cái. Còn tỷ tỷ nàng lại dùng toàn bộ tôn nghiêm và sức lực để nuôi sống nàng cho nên, nàng sẽ chăm sóc tốt cho con gái của tỷ tỷ. Con người sống là quá trình để người khác bỏ ra và bỏ ra cho người khác, ít nhất nàng nghĩ như vậy, và nàng đã làm như vậy. Nàng không quan tâm người khác suy đoán về nàng thế nào, đó là chuyện của họ. Nếu khi khổ sở, người khác không thể thay thế nàng, vậy thì khi làm việc, lời người khác cũng không thể tùy tiện chi phối nàng.

—–

Nha hoàn Phượng Tuyên vốn là người hầu của Đông phủ, là nô tỳ của Lão thái thái. Lão thái thái chính là tổ mẫu của Lý Bá Trọng, cũng tức là Vương phi của Hán Bắc Vương. Nghe nói bà là em gái của Hán Tây Vương, đều là những người có xuất thân cao quý.

Biết được mối quan hệ này, Bạch Khanh đương nhiên không thể coi thường nha hoàn này. Trong những gia đình quyền quý sâu thẳm như vậy, người hầu có thế lực còn mạnh hơn cả chủ nhân không có chỗ dựa. Họ chỉ cần dùng miệng và tai cũng có thể khiến ngươi trở thành một kẻ đáng thương phát điên với mái tóc rối bời.

Lão thái thái có lẽ chỉ muốn dò xét nàng, dù sao sự xuất hiện của nàng cũng đã khiến vương phủ “náo nhiệt” một thời gian.

Cho nên nàng phải thể hiện thật tốt, để Lão thái thái yên tâm. Nàng chỉ cần cho bà biết nàng chỉ là một nữ tử chốn phong nguyệt, như vậy bà mới yên lòng. Bởi vì đàn ông khi chưa trưởng thành mới bị sắc đẹp lay động, còn khi trưởng thành sẽ dần hiểu cách phân biệt phụ nữ. Rồi một ngày nào đó, họ sẽ trở về bên cạnh những người phụ nữ đứng đắn, bởi vì chỉ ở đó mới là nơi họ thuộc về.

Sau khi ở Nguyệt Giã Uyển được hai tháng, Bạch Khanh lần đầu tiên bước chân vào vườn hoa của Đông phủ. Cây cối hoa lá, chim quý thú lạ, thứ gì cũng mới mẻ. Người Lý gia rất biết cách đối đãi tốt với bản thân, có lẽ vì vậy mà Hán Bắc mới yếu kém như vậy trong số các chư hầu. Người quá biết hưởng thụ thường không có chí lớn, chẳng phải có câu nói như vậy sao – chơi bời lêu lổng làm mất chí.

Trong vườn có không ít nữ tử mặc trang phục lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp, trẻ có, già có nhưng họ đều chỉ thích đứng từ xa khinh khỉnh nhìn, căn bản sẽ không tiến lại gần. Đây chính là sự khác biệt giữa những người phụ nữ, dù cùng là thiếp nhưng người ta là con nhà lành, còn nàng lại là kỹ nữ phong trần không sạch sẽ, cho nên họ cao quý hơn một bậc.

Ngồi trong đình tứ giác, nàng nhìn xuống cảnh vật xung quanh. Ven hồ trồng đủ loại hoa đỏ vàng, đã gần cuối thu cho nên trên mặt hồ đâu đâu cũng thấy cánh hoa đỏ vàng phối hợp với những cây phong bên bờ, quả thật rất đẹp.

Trên con đường nhỏ lát đá cuội dọc bờ hồ, mấy đứa trẻ đang nô đùa. Bọn trẻ mặc gấm vóc lụa là, vừa nhìn đã biết là con cháu Lý gia. Bạch Khanh lặng lẽ quan sát chúng, có chút mong đợi chúng sẽ đến đình, có lẽ – biết đâu trong số đó sẽ có người mà nàng đang tìm.

Không phụ sự mong đợi, đám trẻ đó quả nhiên đi ngang qua đình. Đứa dẫn đầu là một cậu bé mười một mười hai tuổi, khá cao lớn, dáng vẻ cũng tuấn tú, tay cầm kiếm tre, vừa mới bắt nạt hai đứa nhỏ tuổi hơn xong, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Bạch Khanh trong đình.

Có lẽ sự khác biệt của nàng đã thu hút sự chú ý của cậu bé. Cậu bé cầm kiếm tre đi dọc theo hành lang có mái che uốn lượn vào đình, sau khi liếc xéo đánh giá nàng xong thì hỏi: “Ngươi chính là người phụ nữ mà đại ca mang về?” Giọng điệu khá uy nghiêm, giống như đang thẩm vấn người hầu hơn.

Bạch Khanh không đáp lời, chỉ mỉm cười.

Lúc này, cả đám trẻ cũng tụ tập đến đình, xem Bạch Khanh như một con vật quý hiếm.

Nhìn quanh một lượt, chỉ có hai bé gái, tướng mạo giống nhau, tuổi chừng sáu bảy tuổi, trông có vẻ là tỷ muội sinh đôi, không phải là người nàng đang tìm – Bình Nhi năm nay đã hơn mười tuổi rồi.

Thấy Bạch Khanh không nói gì, cậu bé cầm kiếm tre giơ tay lên, định dùng kiếm chọc tới thì bị Phượng Tuyên ngăn lại, “Đông thiếu gia, thứ này sắc nhọn, đừng làm mình bị thương.”

“Kệ ta!” Cậu bé vung kiếm tre, trúng ngay mu bàn tay Phượng Tuyên khiến cả đám trẻ cười ồ.

Phượng Tuyên lại không dám kêu đau, chỉ cười nói: “Đông thiếu gia, đừng làm mình bị thương.”

Cậu bé như thể đã tìm được thú vui, cứ liên tục vung vẩy kiếm tre, xem Phượng Tuyên như một bia tập sống.

“Bốp –” Thân kiếm đập mạnh vào lòng bàn tay người phụ nữ.

Phượng Tuyên hơi ngạc nhiên, bởi vì bàn tay đó là của Bạch Khanh.

Những đứa trẻ có mặt cũng đều hơi ngạc nhiên.

“Kiếm không dùng như vậy.” Bạch Khanh mỉm cười nhạt nói rồi đưa tay xoay thân kiếm một góc, để lưỡi kiếm hướng vào lòng bàn tay mình, “Như vậy mới thật sự đau.”

Cậu bé nhìn vào mắt nàng, ngây người một lát. Cậu ta có chút sợ hãi nhưng thân phận được nuông chiều lại thúc đẩy cậu ta vung kiếm chém mạnh xuống.

Phượng Tuyên kêu lên một tiếng, còn cậu bé tên Đông thiếu gia thì ngồi phịch xuống đất, kiếm tre vẫn nắm chặt trong tay –

Trong lòng bàn tay Bạch Khanh xuất hiện một vết bầm tím.

Những đứa trẻ xung quanh đều lùi lại nửa bước, không nói gì, mắt chớp chớp nhìn Bạch Khanh.

Bạch Khanh chậm rãi nâng một đầu kiếm tre lên, “Vừa rồi tư thế xấu quá, làm lại lần nữa nhé?”

Cậu bé nhìn chằm chằm vào Bạch Khanh mặt không đổi sắc rồi buông cán kiếm ra.

Bạch Khanh âm thầm thở dài, thật vô dụng, chỉ có chút gan dạ này, trách sao có con cháu đầy nhà mà vẫn bị người khác ức hiếp, hy vọng của Lý gia thật mong manh.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một phụ nữ trung niên mập mạp vội vã đi đến đình, là nhũ mẫu của Đông thiếu gia.

Nghe thấy tiếng kêu của Phượng Tuyên từ xa, bà ta vội vã chạy tới, thấy Đông thiếu gia ngồi trên đất với vẻ mặt sợ hãi, vội vàng đưa tay đỡ cậu bé dậy, “Sao lại ngồi xuống đất thế này?”

Phượng Tuyên cũng vội vàng tiến lên phủi đất trên quần áo Đông thiếu gia, “Các thiếu gia đang đùa nghịch thôi ạ.” Nàng vội vàng giải thích.

Đùa nghịch? Bà nhũ mẫu béo lườm một cái vào chân Bạch Khanh, “Thiếu gia, phu nhân gọi ạ, chúng ta đi thôi.”

Cậu bé tên Đông thiếu gia nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Khanh, nàng đáp lại bằng một nụ cười nhạt rồi bị nhũ mẫu kéo đi.

Có lẽ đứa bé này sẽ có chút kiêng dè nàng trong một thời gian nhỉ? Nhìn theo bóng lưng cậu bé, Bạch Khanh nghĩ thầm. Thực ra làm người xấu không dễ, phải có gan dạ, còn phải đủ tàn nhẫn.

Cuối hành lang có mái che, có người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy đang đứng, có lẽ là các bà mẹ của những đứa trẻ này.

Từ xa, không nhìn rõ mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ mang theo chút không vui.

“Đó đều là các phu nhân trong phủ sao?” Bạch Khanh hỏi Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên hơi có chút áy náy, dù sao Bạch Khanh cũng đã chịu hai cái thay nàng, “Là mấy vị phu nhân của Nhị gia và Tam gia, Đông thiếu gia kia là đích tử của Nhị gia.”

“Đích tử? Tuổi còn nhỏ như vậy?” Lý Bá Trọng là đích trưởng tôn của Lý gia, nghe nói trong số những người cùng thế hệ, hắn không phải là người lớn tuổi nhất nhưng cũng đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi rồi. Đông thiếu gia kia mới mười một mười hai tuổi, dường như tuổi tác cách nhau hơi nhiều.

“Nhị gia gần năm mươi tuổi mới có được một đích tử này.” Phượng Tuyên lấy khăn tay ra, lau vết thương nhỏ do kiếm tre cào xước trong lòng bàn tay Bạch Khanh, trông rất chân thành.

“Ra là vậy.” Là con trai muộn nên được nuông chiều thành ra như vậy. “À phải rồi, Lão Vương gia tổng cộng có mấy người con trai?” Nàng nghi hoặc về mối quan hệ thân thích phức tạp của Lý gia.

Phượng Tuyên ngước mắt nhìn nàng, ngạc nhiên vì nàng dường như không hề để ý đến vết đau trên tay.

Đương nhiên nàng sẽ không để ý. Vết thương này đã mang lại cho nàng một chút tin tưởng của Phượng Tuyên, hơn nữa dường như còn đắc tội với một vài phu nhân. Biết đâu như vậy, sau này nàng có thể dây dưa không dứt với gia đình này. Vả lại, hắn ra thành cũng nên trở về rồi, nàng có thể cho hắn xem vết thương này, đây là bị người thân của hắn đánh, đương nhiên phải cho hắn xem, xem có thể nhận được bao nhiêu thương hại và bồi thường.

“Không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Nàng ấn chiếc khăn tay lên vết thương, ngước mắt nhìn những cảnh đẹp tuyệt trần bên ngoài đình…