Tả Nương Tử

Chương 51: Mỹ nhân (1)



Trên đường rời khỏi Hiểu Lập, đi ngang qua một ngôi chùa, Bạch Khanh bước vào thắp hương cúng bái. Nàng không tin thần Phật nhưng nàng lại vô cùng thành kính.

Người bói quẻ ở cổng chùa tặng nàng một quẻ, bởi vì nàng đã công đức khá nhiều tiền hương dầu.

Khi nàng từ chùa bước ra, hắn đang ngồi trên ngựa, còn con trai thì được hắn giữ trên tay. Họ thích cách chơi đùa này, dù nàng không thích.

Trước khi lên xe, nàng đưa cho hắn một thứ, là một viên đá trắng tinh, trên viên đá khắc một chữ “An” màu mực, còn buộc một sợi chỉ đỏ giống như một tấm bùa hộ mệnh vậy. Hắn xưa nay không mang theo những thứ như vậy. “Nàng cầu sao?” Hắn không ngờ nàng lại cầu thứ này cho hắn.

“Hòa thượng tặng.” Tặng một quẻ và cả một tấm bùa bình an nữa.

Hắn cười, quấn viên đá vào cổ tay, không nói thêm gì. “Trong quẻ viết gì?” Hắn chỉ vào tờ giấy quẻ trong tay nàng hỏi.

Bạch Khanh mở tờ giấy ra cho hắn xem, trên đó chỉ viết hai dòng chữ:

Phong lạc kỳ hoa nhan như ngọc, Kiều tiền tạm lưu ngự mã thạch.

“Có nói nghĩa là gì không?” Hai câu này khá thú vị.

Bạch Khanh lắc đầu, “Hòa thượng nói ông ấy không giải quẻ.” Vì người ta nói không giải, nàng cũng không hỏi thêm.

Lý Bá Trọng cúi người xuống ngựa, đặt con trai lên xe ngựa rồi đưa chân chặn đường đi của nó, ngăn thằng bé trốn mẹ lén lút túm lấy càng xe.

Từ ngôi chùa nhỏ này đi về phía tây sẽ vào địa phận Hán Đông. Xe là hắn điều khiển, nàng cũng không hỏi hắn tại sao lại đi Hán Đông.

Tựa vào chiếc gối mềm, giữa những rung lắc nhẹ của xe ngựa, nàng thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trời đã xám xịt. Cúi xuống nhìn con trai, nó vẫn đang ngủ say. Nàng nhẹ nhàng trèo ra khỏi xe ngựa, ngồi cạnh hắn.

“Bên ngoài lạnh lắm, nàng vào đi.” Đã gần cuối thu, sáng sớm và tối trời đều rất lạnh.

Bạch Khanh nhìn nghiêng khuôn mặt hắn, không đồng ý, bởi vì nàng tò mò không biết tại sao hắn lại đưa hai mẹ con họ đi khắp nơi như vậy.

“Nhìn gì?” Hắn đột nhiên ghé sát lại. Bạch Khanh thậm chí có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời trong mắt hắn. Nàng không ngờ mắt hắn cũng có thể trong sáng đến vậy, trong sáng đến mức nhìn thấy ánh sáng của những vì sao.

Nàng cười, một nụ cười chân thành, bởi vì những vì sao trong mắt hắn.

Xe ngựa đi vào quan đạo dẫn vào Hán Đông. Quan đạo được đục đẽo từ núi mà thành nên hai bên đường cây cối vây kín. Lúc này mặt trăng vừa nhô lên khỏi ngọn cây chiếu xuống quan đạo, trắng sáng lóa mắt.

Xung quanh tĩnh lặng lắm, chỉ có tiếng gió, tiếng vó ngựa.

Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại, bởi vì d.ục vọ.ng của người đàn ông bị đánh thức bởi vẻ đẹp và sự tĩnh lặng của đêm khuya…

Giữa môi răng chạm nhau, hắn như muốn nuốt chửng nàng.

“Xe…” Lòng bàn tay Bạch Khanh đặt lên môi hắn, hơi thở nàng không ổn định. Bọn họ chỉ lo xuống xe giải quyết cơn thèm khát của mình, quên mất chiếc xe rồi, trên xe còn có con trai đang ngủ đấy.

Ngựa chỉ thong thả tiến về phía trước ăn cỏ, chỉ trách bọn họ thân mật quá lâu nên mới để lại quãng đường dài như vậy.

Dưới ánh trăng dịu dàng, người đàn ông nắm tay nàng từ từ tiến về phía trước để đuổi theo chiếc xe ngựa của họ. Trên đường đi, họ khẽ nói chuyện, không biết đang nói gì. Mỗi lần gần đến xe ngựa, người đàn ông sẽ cố ý đi chậm lại rồi đợi xe ngựa đi xa hơn một chút, họ lại tiếp tục đuổi theo.

“Thật sự không đi nổi nữa rồi.” Đi được gần hết đêm, Bạch Khanh thật sự mệt lả, chỉ có thể kéo cổ tay hắn, mượn sức hắn để tiếp tục đi về phía trước.

Hắn quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt đó khiến Bạch Khanh đột nhiên có chút lo lắng, vội vàng buông tay hắn ra nhưng đã không kịp. Cả người nàng được bế bổng lên. Sau vài tiếng cười nhẹ, Bạch Khanh được đặt lên xe. Thật sự là không ra thể thống gì, e rằng ngay cả kỹ nữ trong lầu xanh cũng sẽ không đùa giỡn với đàn ông như vậy phải không? Nhưng họ đã làm được.

Tối nay hắn thật sự rất hứng thú, hứng thú vui đùa.

“Có nghe thấy tiếng gì không?” Nhân lúc nàng đang khoác áo choàng cho hắn, hắn đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng ngồi sát vào mình.

“Tiếng gì?” Bạch Khanh đang thắt dây áo choàng cho hắn.

“Có sói.” Giọng hắn rất khẽ mang theo ý cười, dường như đang thì thầm bên tai nàng.

Nghe thấy những điều này, Bạch Khanh dù không đến mức bị dọa sợ nhưng cũng không xem nhẹ như hắn. Sói dù sao cũng là dã thú, nó có thể lấy mạng người.

“Sợ rồi sao?” Nhìn thấy động tác hơi chững lại của nàng, hắn không khỏi bật cười.

Nàng gật đầu, đương nhiên nàng sợ, nàng sợ tất cả những thứ có thể làm hại đến người thân của mình.

“Có ta ở đây, cũng sợ sao?”

Có hắn ở đây thì tốt hơn nhiều nhưng hắn cũng là người mà, là người ai cũng chỉ có một mạng, “Chàng cũng chỉ có một mạng, mất rồi thì chẳng còn gì nữa cả.”

“Cho nên nàng mới cầu xin một tấm bùa hộ mệnh cho ta?” Sợ hắn sẽ mất mạng sao?

“… ” Phủ nhận là vô ích, bởi vì thứ đó quả thật là nàng đã cho hắn. Nàng chỉ còn cách gật đầu.

“Vào đi, bên ngoài để ta xử lý.” Hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng.

Bạch Khanh thu mình vào trong xe ngựa, đầu óc hơi trống rỗng, nàng vô thức ôm lấy con trai ngẩn người. Thằng bé ban ngày chơi đùa với cha mệt lả, ngủ rất say, bất động như bị sét đánh.

Ngoài xe, Lý Bá Trọng đốt lên ngọn đuốc. Khi ba bốn con sói đuổi theo, hắn dùng quả thông tẩm dầu tràm ném ra. Sói sợ lửa, không dám tiến lên. Xe ngựa cứ thế rời khỏi khu rừng.

———

Đến trưa ngày hôm sau, họ mới dừng chân tại một thị trấn nhỏ. Lôi Thác và những người khác đã đợi sẵn ở đó. Có vẻ như hắn muốn gặp ai đó, bởi vì Lôi Thác mang đến toàn là quần áo tốt, lộng lẫy.

Nàng đã lâu không trang điểm rồi, kể từ sau chuyện ở Nha Thành, nàng rất ít khi mặc đồ màu đỏ, màu xanh trước mặt hắn.

Con trai hiếm khi ngoan ngoãn đứng một bên không quấy phá. Hôm nay đặc biệt, có lẽ là chưa từng thấy mẹ trang điểm như vậy, nó cảm thấy mới lạ.

“Sao hôm nay ngoan thế?” Nàng chấm nhẹ vào trán con trai rồi đứng dậy cầm lấy chiếc áo ngoài lộng lẫy khoác lên.

Thằng bé bám vào chiếc ghế đẩu tròn, ngước nhìn mẹ trong bộ xiêm y lộng lẫy, không nói gì, chỉ nhìn thôi. Có lẽ nó cảm thấy mẹ hôm nay hơi khác mọi ngày.

——

Người mà Lý Bá Trọng muốn gặp không phải ai khác, chính là Hán Đông thế tử Tần Cừ. Tần Cừ là nhị công tử của Hán Đông Vương. Trưởng công tử Hán Đông Vương bảy năm trước bệnh chết ở kinh thành nên vị trí thế tử thuộc về nhị công tử.

Sở dĩ Tần Cừ hẹn gặp Lý Bá Trọng lúc này, thứ nhất là muốn kết minh với Hán Bắc. Hán Bắc kể từ sau trận đại thắng Đông Chu ở Nha Thành, địa vị trong các chư hầu ngày càng tăng cao. Hán Đông và Hán Bắc là láng giềng gần gũi, hiện tại Hán Đông và Đông Tề đang xảy ra xích mích liên miên, không muốn thêm kẻ thù nên họ chọn tạm thời kết minh với Hán Bắc. Thứ hai, nhà họ Tần còn muốn từ Hán Bắc có thêm quặng đồng, tích trữ cho quân dụng.

Vì vậy, hai người đàn ông vừa gặp mặt đã nói chuyện rất hợp ý, chỉ còn lại hai người phụ nữ ngồi đối diện.

Hầu như ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai người phụ nữ đã ngửi thấy ở nhau những điểm tương đồng – họ đều không phải là những cô gái xuất thân trong sạch.

Người phụ nữ xinh đẹp mà Tần Cừ mang đến tên là Cẩm Đồng, nàng ta có xuất thân tương tự như Bạch Khanh, chỉ khác là nàng ta không đi cùng người đàn ông của mình để dự tiệc, nàng ta định được tặng cho Lý Bá Trọng, người đến dự tiệc.

Không biết ai đồn thổi, nói Lý Bá Trọng thích sắc đẹp nên không ít người tinh ý đã chuẩn bị chu đáo cho hắn. Nghe nói Đông Tề đã âm thầm tặng cho hắn một mỹ nhân nên Hán Đông cũng không thể thua kém, nhất định bắt Tần Cừ mang theo một người phụ nữ như vậy đến.

Không ngờ rằng, Hán Bắc Vương bên cạnh lại không thiếu người. Tần Cừ vừa nhìn thấy Bạch Khanh lần đầu đã không định nhắc đến chuyện của Cẩm Đồng nữa.

Vì vậy thân phận của người phụ nữ này có chút khó xử, nàng ta không biết nên nói chuyện với ai bằng thân phận gì, chỉ còn cách mỉm cười.

Đêm đó, Bạch Khanh đối diện với gương đồng trút bỏ bộ xiêm y lộng lẫy, quay mặt lại nhìn hắn đang nằm trên giường đọc thư tín. “Chàng biết thân phận của cô gái đó phải không?”

Ánh mắt Lý Bá Trọng từ thư tín chuyển sang nàng, dừng lại một chút, dường như đang nghĩ cô gái trong lời nàng nói là ai. Sau khi dừng lại, hắn mới gật đầu. Hắn đương nhiên biết người phụ nữ đó là làm gì – là để tặng cho hắn hưởng thụ. Khi ở Tần Xuyên, quan viên Đông Tề đã tặng cho hắn rồi, hơn nữa không chỉ một người, làm Lôi Thác sợ đến mức chạy mất, thằng nhóc đó tưởng người vào lúc nửa đêm là muốn làm hại hắn, suýt chút nữa đã cắt đứt cổ họng những người phụ nữ đó.

Vì chuyện này hắn còn đặc biệt khen ngợi Lôi Thác, làm tốt lắm.

“Tại sao không nhận?” Cười hỏi, bởi vì nàng cũng là món quà được tặng cho hắn.

“Quá xấu.” Hắn trả lời như vậy, trả lời xong liền quay lại tiếp tục xem thư của mình.

Quá xấu… Câu trả lời này khá thú vị.

Bạch Khanh cười, đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa tay đóng cửa sổ lại. Rồi nàng trèo lên giường, cuộn tròn vào một góc – thói quen khi ngủ cùng hắn. Rất rất lâu sau, hắn mới đọc xong thư tín từ Hà Hạ gửi đến rồi tắt đèn, nghiêng người, kéo vòng eo thon thả của nàng vào lòng, đi ngủ.