Vào buổi tối ngày trừ tịch, trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ đến khi lên đèn thì đã rơi dày hạt.
Đông phủ náo nhiệt hẳn lên, đèn lồng đỏ treo khắp nơi.
Người già trẻ nhỏ Lý gia đều tụ tập ở sảnh để đón giao thừa.
Bạch Khanh cũng ở trong số đó, đương nhiên không mấy ai để ý đến việc nàng có đến hay không.
Năm nay Lý gia có rất nhiều chuyện vui, trước hết là hôn sự của Lý Bá Trọng và quận chúa hoàng gia, tiếp theo là hai cô cháu dâu lại sinh thêm cho Lý gia hai cậu con trai cho nên cái Tết này náo nhiệt hơn hẳn.
Tam gia Lý gia tên một chữ “Chung” là thần tài của Hán Bắc, nắm giữ quyền quản lý lương thực và tiền bạc của Hán Bắc. Lần tế tổ trước, ông vừa đích thân áp giải đồ cúng của triều đình vào kinh, mãi đến mấy ngày nay mới từ kinh thành trở về cho nên tối giao thừa này, đương nhiên ông cũng xuất hiện trong bữa tiệc.
Bạch Khanh ngồi ở góc nhà chăm chú nhìn người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi kia, muốn tìm kiếm chút cảm giác quen thuộc từ ông, tiếc rằng ký ức quá xa xôi, nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ người đàn ông đó, nàng chỉ có thể nhớ được chiếc ngọc bội trên thắt lưng ông.
Vị Tam gia này trông rất thư sinh, người cũng rất hiền hòa – phù hợp với ký ức tuổi thơ của nàng. Ông dường như cũng rất giỏi giao thiệp, giữa vòng vây của mọi người vẫn nói cười hòa nhã, không hề tỏ ra gắng gượng. Người đàn ông như vậy thích hợp làm việc lớn cho nên năm xưa tỷ tỷ không hề oán hận khi ông rời đi. Đàn ông làm việc lớn thường khiến phụ nữ ngưỡng mộ đến mức nhường nhịn tình cảm của mình. Vì vậy, đàn ông làm việc lớn, bên cạnh luôn có rất nhiều phụ nữ đến rồi đi.
Còn Bình Nhi – nàng cũng đã thấy con bé. Lúc này con bé đang ngồi ở chiếc bàn cách nàng không xa, đôi mày có vài nét giống tỷ tỷ nhưng điều khiến nàng chắc chắn về thân phận của con bé hơn là nốt ruồi nhỏ màu đỏ dưới môi. Năm xưa khi con bé vừa mới sinh ra, tỷ tỷ đã chỉ vào nốt ruồi đỏ dưới môi đứa bé mà nói với nàng: Xem này, con bé này sau này không lo đói bụng đâu.
Chỉ là đứa bé năm xưa không còn gọi là Bình Nhi nữa, con bé tên là Thụy Hoa.
Là một bé gái xinh xắn, cử chỉ mang theo vài phần quý phái – hơn hẳn nàng và tỷ tỷ. Chỉ tiếc là trong mắt con bé ánh lên vẻ tự ti, ngồi giữa các tỷ muội, con bé luôn lấy đồ sau cùng không dám tranh giành với ai.
Bạch Khanh tưởng rằng khi nhìn thấy con bé, nàng sẽ lao tới nhưng nàng đã không làm vậy. Nàng có chút sợ hãi khó hiểu.
Bữa tiệc tối ăn được một nửa thì bên ngoài cửa vang lên tiếng pháo, pháo hoa đặc biệt mua từ phương Nam, cả người lớn trẻ con đều thích xem.
Bạch Khanh đứng bên cạnh cửa, mắt nhìn cô bé đi ngang qua trước mặt, đầu ngón tay nàng khẽ động đậy nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay ra. Nàng rất muốn gọi con bé lại nhưng gọi lại để nói gì? Nói ta là di nương của cháu sao?
Haizz…
Đứng dưới chiếc đèn lồng đỏ rực, nhìn gia đình này vui vẻ hòa thuận, trong lòng nàng không khỏi có chút chua xót. Nhà của nàng ở đâu?
Ầm ầm…
Pháo nổ tung tóe khiến tuyết bay mù mịt, bọn trẻ la hét ầm ĩ.
Đây đáng lẽ là một đêm giao thừa hoàn hảo, nếu không có chuyện bất ngờ kia quấy rối.
Vốn dĩ, cái “chuyện bất ngờ” này không có ý định làm kinh động đến phụ nữ và trẻ em nhưng đàn ông lần lượt biến mất, vẫn khiến khung cảnh dần trở nên lạnh lẽo.
“Nghe nói là đánh nhau rồi.” Nữ tử hạ thấp giọng truyền tai nhau bí mật này.
Chẳng mấy chốc, những lời đồn đoán trong phòng khách đã biến thành cơn mưa rào.
Lão Vương phi tuổi đã cao, khi đốt pháo hoa thì đã được cô con dâu thứ hai và thứ ba dìu về nghỉ ngơi trước, cho nên lúc này trong sảnh không có ai quản, các nữ tử cũng tự mở lời trò chuyện.
Nghe nói là phía tây đánh nhau, phía tây của Hán Bắc là Hán Tây. Hán Tây Vương là huynh trưởng của Lão Vương phi, mẹ của Lý Bá Trọng lại là cháu gái của Hán Tây Vương. Nếu hai nhà này đánh nhau thì thật chẳng khác nào nước lớn dội vào miếu Long Vương.
“Cũng may năm ngoái Tu Nhân được điều đến Đông quân, nếu không lúc này ta đã lo chết mất!” Có người mừng thầm vì phu quân mình gặp may.
Có người may mắn, đương nhiên cũng có người không may. Thế là bầu không khí trong sảnh nhất thời trở nên rất kỳ lạ. Có người thì thầm, có người khẽ nức nở, có người mừng rỡ, có người mặt mày khổ sở nhưng tất cả đều kìm nén, không biết đang sợ hãi điều gì.
Bạch Khanh là người thờ ơ nhất, bởi vì nàng căn bản không biết người đàn ông của mình đã đi đâu. Hơn nữa, họ đã nói hết những lời cần nói, làm hết những việc cần làm khi chia tay, chẳng còn gì để vướng bận.
Đúng lúc các bà các cô đang lo lắng thì con trai trưởng của Tam gia, Thúc Kỳ, vừa hay dẫn mấy đứa trẻ Lý Quý Đông về. Mọi người thấy là hắn thì lập tức vây quanh, hỏi han đủ điều.
“Yên tâm đi, đại ca đích thân dẫn người đến Cự Lệ Sơn rồi, trận chiến sẽ không kéo dài quá lâu đâu.” Lý Thúc Kỳ cười hì hì, bị mọi người vây quanh như vậy mà vẫn có thể thoải mái như thường, thật là có phong thái của cha.
“Đại ca nào?” Có người lo lắng đến mức không kịp nghĩ xem đại ca là ai.
“Bá Trọng ca.”
Nghe thấy tên Lý Bá Trọng, tất cả nữ tử đều thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy còn ai trong nhà đi nữa không?”
Lý Thúc Kỳ khẽ nhíu mày, rồi nói: “Tu Nghiêu ca cùng với đại ca, chắc cũng đi rồi.”
Bịch…
Một người phụ nữ trẻ mặc áo vàng nặng nề ngồi xuống ghế. Người phụ nữ này chính là thê tử của Tu Nghiêu. Thật không may, thê tử của Tu Nghiêu lại ngồi cùng bàn với Bạch Khanh.
Hai người phụ nữ thật có thể gọi là cùng cảnh ngộ.
Ánh mắt của tất cả phụ nữ đều đồng loạt đổ dồn về phía hai người họ.
Bạch Khanh từ từ cụp mắt xuống. Nàng đang nghĩ, nàng nên biểu hiện sự kinh hãi của mình như thế nào? Có nên giả vờ chân tay bủn rủn không?
—
Rời khỏi đại sảnh ồn ào.
Dọc theo hành lang treo đầy đèn lồng, Bạch Khanh chậm rãi đi về phía Tây phủ của mình. Vị thiếu phụ ngồi cùng bàn với nàng thật sự đã sợ đến mềm nhũn chân tay, nàng đành phải nhờ Phượng Tuyên giúp đỡ dìu nàng ta về phòng.
Nàng không hề coi thường người phụ nữ bị dọa sợ kia. Nếu nàng là nàng ta, nàng cũng sẽ như vậy thôi. Trong cái thời buổi này, phụ nữ đều phải dựa vào đàn ông để sống. Một người là cây, một người là dây leo, cây đổ thì dây leo cũng tàn. Phụ nữ không có khả năng tự kiếm sống cho nên, đàn ông trở thành tất cả của họ.
Lý Bá Trọng…
Dừng bước chân, nhìn ngọn đèn lồng lay động không ngừng trong gió, nếu hắn chết, nàng có buồn không?
Câu trả lời này nàng không nghĩ đến rồi nàng bước xuống hành lang trở về tiểu viện của mình.
Ngày hôm sau, mồng một Tết, trong vương phủ vẫn đốt pháo trăm tiếng như cũ, chỉ là ngày hôm đó phủ rất yên tĩnh.
Rồi mồng hai, mồng ba… cho đến rằm tháng giêng, cuối cùng cũng có tin từ phía tây, nghe nói là đã giảng hòa với Hán Tây rồi. Hòa là tốt rồi, hòa thì không cần đánh nhau cũng không cần chết người.
Thông thường Hán Bắc cũng đều giảng hòa, có điều chỉ là cắt một phần đất coi như bồi lễ thôi, không có gì quan trọng.
Thế là người Lý gia lại yên tâm đón Tết Nguyên Tiêu.
Đối với Bạch Khanh mà nói, điều đáng mừng nhất trong Tết Nguyên Tiêu là nàng đã có sự giao tiếp với cháu gái.
Ở cổng vòm trong vườn, cô bé chạy đến th.ở d.ốc, vừa rẽ ngoặt thì đâm sầm vào nàng…
“Có phải là Thụy Hoa không?” Nàng cúi người xuống, giọng nói rất dịu dàng.
Nhưng cô bé chỉ nhìn nàng một lúc rồi lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ để lại nụ cười của nàng đối diện với cảnh tuyết trong cổng vòm.
Xem ra muốn phá vỡ sự xa lạ giữa họ, không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được, vẫn phải từ từ thôi.
—
Vài ngày sau Tết Nguyên Tiêu, Bạch Khanh nhận được một bức thư, đây là lần đầu tiên kể từ khi vào vương phủ, nàng nhận được tin tức từ bên ngoài.
Nhìn thấy thư, nàng rất vui, hiếm khi cười chân thật như vậy. Gấp thư lại, nàng lập tức bảo Phượng Tuyên chuẩn bị y phục – nàng muốn ra ngoài.
Phượng Tuyên rất khó xử, bởi vì các nữ quyến trong phủ, trừ khi có chuyện lớn đều bị giới nghiêm.
“Phu nhân, muốn ra ngoài phải có lý do, nếu không quản gia cũng không cho phép.”
Bạch Khanh chậm rãi gấp lá thư, “Vậy thì đừng nói cho quản gia.”
“Nhưng không nói cho quản gia, chúng ta làm sao ra ngoài được?” Mọi việc trong nhà đều do quản gia quản lý.
Bạch Khanh bỏ lá thư đã gấp vào phong bì, ngước mắt nhìn Phượng Tuyên, “Cô cứ chuẩn bị y phục đi, ta có cách.”
Tục ngữ có câu Diêm Vương dễ gặp, quỷ nhỏ khó cầu nhưng đôi khi, cầu Diêm Vương còn không dễ bằng cầu quỷ nhỏ, hơn nữa thứ mà quỷ nhỏ đòi hỏi cũng rất ít.
Bạch Khanh bảo Phượng Tuyên mang hai bình rượu nếp đưa cho lão già canh cửa bên, thế là xong chuyện ra ngoài.
Người nàng muốn gặp là một người đàn ông, họ Bạch, tên Bạch Trí Viễn, người Đông Chu, tướng mạo không đẹp nhưng nhìn rất dễ chịu, giống như cha của Bạch Khanh, cũng là một thợ rèn sắt, chỉ khác là hắn may mắn hơn cha của Bạch Khanh, gặp được người giúp đỡ như hai tỷ muội nàng, mở được một xưởng nhỏ của riêng mình.
Nàng mang họ của hắn.
Mục đích giúp đỡ của tỷ tỷ nàng thật ra không mấy trong sáng, tỷ ấy hy vọng có thể gả muội muội cho người đàn ông này, bởi vì hắn đáng tin cậy. Đáng tiếc, người đàn ông đáng tin cậy này lại hiểu sai ý cũng trao nhầm tình cảm, đến tận bây giờ hắn vẫn khăng khăng tỷ tỷ yêu hắn, không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào khác.
“Sao cô lại ăn mặc như vậy?” Vừa nhìn thấy Bạch Khanh, Bạch Trí Viễn đã hỏi một câu như vậy, bởi vì Bạch Khanh đang mặc một bộ nam trang áo xanh quần vải.
“Mặc như vậy tiện hơn, sao huynh đến Tây Bình không gửi thư cho ta sớm hơn?” Nàng nhấc ấm trà, rót đầy một chén cho hắn.
“Ta đi Đồng Châu giao hàng, vốn không định ghé qua nhưng từ khi cô đi không hề gửi một lá thư nào nên ta muốn tiện đường đến xem cô, xem cô sống thế nào.”
“Ta tìm được Bình Nhi rồi.” Nàng chuyển chủ đề sang cháu gái, bởi vì không muốn hắn biết tình cảnh hiện tại của mình. Năm xưa rời đi, nàng nói tỷ tỷ có một căn nhà cũ ở thành Tây Bình, nàng đến Tây Bình cũng là để tìm cháu gái, không thể nói với hắn rằng nàng đã từng làm ca kỹ, sau đó lại trở thành thiếp của người khác.
Bạch Trí Viễn vẫn dễ dàng bị chuyển chủ đề như trước, hơn nữa luôn thích nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt đẹp. Nghe nói nàng tìm được Bình Nhi, hắn liền bắt đầu luyên thuyên về việc xây một ngôi nhà mới để đón hai người về, Bạch Khanh không khỏi bật cười…
Nếu thật sự có một ngày như vậy, nàng có thể đưa Bình Nhi trở về, vậy thì cuộc đời này của nàng mới thật sự trọn vẹn.
“Được rồi, vậy ta ra khỏi thành trước, đợi từ Đồng Châu trở về, ta sẽ đến thăm cô và Bình Nhi.” Bạch Trí Viễn kéo dây cương ngựa, nói lời tạm biệt với Bạch Khanh.
Bạch Khanh khẽ gật đầu, tiễn hắn ra khỏi quán trà.
Lúc này, trên con đường lát gạch xanh bên ngoài quán trà, một đoàn kỵ binh hùng hậu từ tây đi về đông, Bạch Khanh nhìn chằm chằm vào mấy chiếc xe ngựa có bốn góc treo tua rua màu tím ở giữa đoàn – đó chính là biểu tượng của hoàng gia, cả đời này nàng mới chỉ thấy hai lần, đây là lần thứ hai.
Xem ra Lý gia thật sự có quý nhân đến…
Thu ánh mắt khỏi xe ngựa, trên đường đi lại vô tình chạm phải một ánh mắt nhưng chỉ thoáng qua, nàng không nhìn lần thứ hai, chân bước nhẹ sang nửa bước, cả người trốn sau lưng Bạch Trí Viễn.
Chỉ đợi người kia đi khỏi, nàng mới ngước mắt nhìn bóng lưng trên lưng ngựa…
Chẳng phải hắn nói cả đời này mới có thể trở về sao? Sao cả đời hắn lại trôi qua nhanh như vậy?