Nghe vậy, bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa của Cố Thiếu Đình khựng lại.
Anh nhìn theo bóng lưng cô tung tăng nhảy nhót, vô tư vô lo.
Bỗng dưng thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Đúng là con bé…
Đánh nhanh, diệt gọn.
Một lần quét sạch cả ổ…
Xe bọn họ vừa rời đi không lâu.
Thầy trò Vu Tôn và Vu Hiền hớt hải chạy về.
Trước cổng khu tắm hơi, vẫn còn mấy gã đàn ông trần truồng đứng đó, không biết trốn đi đâu.
Mặt hai thầy trò sa sầm, lập tức xông vào trong.
Vừa thấy Vu Hiền quay lại, đám nhân viên trong khu tắm hơi lập tức chạy tới, sụt sịt khóc lóc.
“Ông chủ, cái bình thần trong văn phòng của ngài, bị một con nhóc thúi giật mất rồi! Nó còn bảo với khách là nếu ai dám đến nữa, sẽ thả cổ trùng cắn họ!”
“Cái gì!” Vu Hiền mặt mày đen kịt.
Lập tức lao thẳng lên lầu.
Vừa nhìn qua, quả nhiên Hồn Hồ đã biến mất!
Vu Hiền giận dữ siết chặt nắm đấm, rồi “rầm” một tiếng, nện mạnh vào kết giới.
Dù lực đánh nặng đến mức nào, kết giới vẫn không hề suy suyển.
Lúc này, Bá Vương lao vọt vào trong.
Phía sau nó còn kéo lê theo người đàn ông đầu trọc bị cắn đến đầu rơi m.á.u chảy.
Bá Vương vừa trông thấy Vu Hiền liền “gâu gâu gâu” sủa ba tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay sau đó, trong cơ thể nó vang lên một giọng nữ trong trẻo, dứt khoát:
“Muốn lấy lại cái bình à? Đưa Vu Tôn cho tôi, rồi quỳ xuống dập đầu ba cái tạ lỗi.”
Dứt lời, lại nghe thấy tiếng cười “phụt” một cái, “Mà dù có làm được, tôi cũng không trả bình cho ông đâu!”
Sau đó là một tràng cười lanh lảnh.
Tiếng cười đầy vẻ đắc ý, chỉ thiếu điều thè lưỡi làm mặt quỷ với Vu Hiền.
Vu Hiền tức đến mức mắt bốc lửa.
Hắn nhìn Bá Vương đầy căm ghét, rồi vung tay c.h.é.m xuống một nhát.
Người đàn ông đầu trọc hốt hoảng hét lên, “Đừng mà!”
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, Bá Vương nghiêng người ngã xuống đất, bất động.
Vu Hiền khinh thường quay người đi.
“Vô dụng! Một lũ vô dụng!”
Lần này, Mặc Thiên theo xe về viện điều dưỡng.
Không dùng đến Thiên Khôn Võng.
Vì cô không vội, phải chờ đến tối mới có thể mở đàn làm phép.
Lúc cả nhóm về đến nơi, trời đã tối hẳn.
Vừa vào phòng bệnh, Mặc Thiên liền nhanh chóng hành động.
Cô kéo kín rèm cửa, tắt hết tất cả các thiết bị phát sáng trong phòng.
Căn phòng bệnh lập tức chìm vào bóng tối.
Mặc Thiên lấy ra đàn hương, bát quái bàn, rồi đặt chiếc bình sứ tròn vào vị trí trung tâm.
Những người khác không ai dám lên tiếng.
Tất cả đều nín thở, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức ngay cả những máy móc vốn vẫn hoạt động thường ngày cũng đều bị tắt hết.
Vịt Bay Lạc Bầy
Chỉ còn lại tiếng gió rít khe khẽ ngoài cửa sổ.
Mặc Thiên khẽ niệm vài câu chú ngữ.
Theo nhịp niệm chú ngày càng nhanh của cô, chiếc bình sứ tròn bất chợt phát ra một tia sáng yếu ớt.
Ánh sáng ấy ngày càng rực rỡ, ngày càng chói lóa.
Mọi người bị ánh sáng làm chói mắt, không thể mở ra.
Mặc Thiên bấm kiếm chỉ, thuận theo luồng sáng mà chỉ về phía trước.
Chỉ thấy một làn khói trắng bốc lên, xoay tròn cực nhanh trên không trung.
Chẳng mấy chốc, nó đột ngột ngừng lại, rồi dần dần hiện lên hình bóng một người…
Kiều Hạc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó.
Đã gần ba năm rồi anh chưa gặp cha mình.
Năm đó, vì cứu anh mà cha đã đi đến Đại Đạo Sơn, sau khi trở về thì thành ra bộ dạng như bây giờ.
Kiều Hạc đối với cha không chỉ là nỗi nhớ, mà còn là sự tự trách khôn nguôi.
Bóng dáng ấy dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngay sau đó, một bóng người mơ hồ của một người đàn ông hiện lên giữa không trung.
“Ba!”
“Lão gia!”
Kiều Hạc và Diệp Phi đồng thanh thốt lên.
Nhưng bên kia hoàn toàn không có phản ứng.
Kiều An Khang ngẩn ngơ nhìn quanh, không hiểu nổi tình huống hiện tại.
Lúc này, Mặc Thiên mở miệng: “Hồn phách của ông đã bị cướp mất một nửa, bây giờ tôi sẽ làm phép giúp ông nhập thể.”
Trước đó, Kiều An Khang chỉ có thể cảm nhận môi trường bên ngoài bằng ý thức.
Ông từng nghe thấy giọng của Mặc Thiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy cô.
Kiều An Khang bật cười, “Cô bé, lần trước cũng là cô nói chuyện với tôi à? Đạo hạnh của cô cao thật đấy!”
“Đúng vậy.”
Mặc Thiên thản nhiên nhận lời khen.
Kiều An Khang cười khan hai tiếng, không nói gì thêm.
Lúc này, Kiều Hạc khẽ cất giọng: “Ba, năm đó sao ba lại đi đến Đại Đạo Sơn?”
Không có ai đáp lại.
Kiều An Khang thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Kiều Hạc lại gọi hai tiếng: “Ba? Ba?”
Vẫn như cũ, không có phản ứng.
Mặc Thiên hiểu ra, quay sang nói với Kiều Hạc: “Ông ấy không nghe thấy anh nói, cũng không nhìn thấy anh, chỉ có thể thấy tôi.”
Kiều Hạc: “……”
Anh lặng lẽ thở dài.
Là anh quá nóng vội.
Quả nhiên chuyện thông linh không phải ai cũng làm được.
Kiều An Khang không hiểu Mặc Thiên đang nói chuyện với ai, bèn ngơ ngác nhìn cô: “Cô bé, cô đang nói gì thế?”
Mặc Thiên phất tay với ông, “Không có gì.”
Cử động này khiến chuỗi trầm hương trên tay trái cô lộ ra ngoài.