Một người phụ nữ không một xu dính túi, không có giấy tờ, gặp ai cũng hỏi: “Anh có thấy con tôi không?”—ai mà tin cho được!
Ừm…
Có một người tin.
Chính là con nhóc trước mặt này…
Mặc Thiên lườm Cố Thiếu Đình một cái: “Nhìn chị ấy còn sống lâu hơn anh đó.”
Cố Thiếu Đình: ”…”
Anh có cảm giác mình đang tự rước nhục vào người…
Nhưng nỗi ấm ức này, không ai hiểu.
Mặc Thiên làm tổn thương người ta xong, ngay cả một câu tạm biệt cũng lười nói.
Quay đầu, bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Cố Thiếu Đình sững lại ba giây, rồi mới đuổi theo.
Nhưng con nhóc đó đã biến mất không còn bóng dáng…
Chạy còn nhanh hơn cả ma bay…
Cố Thiếu Đình quay lại tìm Cố Nam Cảnh.
“Lão tam, Thiên Thiên nói bọn trẻ còn sống.”
Cố Nam Cảnh bật cười giễu cợt: “Thiên Thiên nói?”
Hắn nghiến chặt răng, mắt đỏ hoe: “Nhưng chính mắt em đã thấy chúng sinh ra, vừa ra đời đã tím tái. Chính tay em chạm vào cơ thể chúng khi chúng tắt thở. Chính tay em đưa chúng đi hỏa táng, tự tay chôn cất chúng. Giờ anh chỉ nghe lời con bé đó nói bừa, chẳng lẽ thứ em đốt chỉ là hình nhân bằng giấy chắc?!”
Giọng hắn khàn đặc, như nghẹn lại từng chữ một.
Trước đó vẫn chưa đến ngày dự sinh.
Diêu Phán Nhi đột nhiên chuyển dạ sớm.
Ngay cả ca phẫu thuật mổ lấy thai đã lên kế hoạch cũng không kịp làm, Phán Nhi đã sinh ngay trên đường đến bệnh viện.
Nếu nói rằng Mặc Thiên có thể ôm nhầm,
Thì chính mắt Cố Nam Cảnh đã thấy hai đứa trẻ chào đời.
Chính tay hắn chạm vào cơ thể chúng khi chúng không còn thở.
Chính tai hắn nghe bệnh viện tuyên bố tử vong.
Chẳng lẽ tất cả đều là giả?
Những cơ thể nhỏ bé đó, tím ngắt.
Không có tiếng khóc, không hề cử động, không có chút phản ứng nào.
Hắn nhìn chúng hóa thành hai nắm tro tàn.
Chính hắn đặt hai chiếc hũ tro cốt vào hố sâu.
Lần đầu tiên được làm cha, lại phải gánh chịu nỗi đau mất con.
Người khác sao có thể nói những lời điên rồ, nhẹ nhàng đào lại vết thương của hắn như thế?!
Đôi mắt Cố Nam Cảnh đỏ hoe, vai run lên, hất tay nhị ca ra.
“Em đi tìm Phán Nhi. Nhị ca, anh đi tìm Thiên Thiên, đừng để con bé chạy loạn. Vừa rồi em lớn tiếng quá.”
Nói xong, Cố Nam Cảnh đi thẳng về phía xe của mình.
Ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe lao vút đi, bánh xe nhấn ga mạnh mẽ, cuốn theo một làn bụi mịt mù.
Cố Thiếu Đình lặng lẽ nhìn theo đuôi xe dần biến mất nơi cuối đường.
Anh sao có thể không hiểu nỗi đau của em trai mình?
Ba năm qua, Phán Nhi phát điên.
Nhưng Nam Cảnh, nào có khác gì, cũng cùng cô ấy điên dại suốt ba năm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng mà…
Mặc Thiên nói bọn trẻ còn sống…
Mà đó là—Mặc, Thiên, nói, đấy!
Rời khỏi bệnh viện tâm thần, Mặc Thiên muốn đi tìm La Dương.
Cô không có xe, cũng tiếc tiền gọi taxi.
Vậy nên, cô mở bản đồ trên điện thoại, rồi vung đôi chân bé nhỏ, theo hướng điểm hẹn mà đi.
Mặc Thiên vừa đi vừa ngắm nghía, trong lòng còn ôm Tiểu Hắc.
Con mèo lười chảy thây, một bước cũng không buồn đi.
Hai cô trò nhàn nhã tản bộ trên con đường nhỏ.
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên:
“Cứu mạng với!”
Mặc Thiên lập tức dừng chân.
Cô lấy làm lạ.
Sao trị an trong thành phố lại tệ vậy? Đi đâu cũng nghe thấy người ta kêu cứu mạng?
Hơn nữa, giọng này… nghe quen quen…
Nhưng mà, Mặc Thiên không có hứng cứu người.
Cô coi như không nghe thấy, quay lưng đi hướng khác.
Không ngờ, ngay chỗ ngã rẽ tiếp theo, cô lại nghe thấy tiếng hét của phụ nữ…
Mặc Thiên hiểu ra rồi, hóa ra là đang nhắm vào cô mà kêu.
Lần này, cô không đổi hướng nữa mà đi thẳng về phía phát ra âm thanh.
Rẽ qua góc tường, vừa nhìn là biết ngay ai đang la hét.
Bảo sao giọng lại quen tai như thế, thì ra là Cố Hương Vi.
Trên con đường nhỏ, có bốn người đàn ông, hai tên giữ chặt Cố Hương Vi, hai tên còn lại khống chế một cô gái khác.
Quần áo hai cô gái đều bị xé rách.
Lớp nội y thấp thoáng lộ ra hoa văn bên dưới.
Vừa thấy Mặc Thiên, Cố Hương Vi lập tức gào lên:
“Chị ơi cứu em! Chúng nó muốn bắt cóc em! Chị cứu em với!”
Cô ta la đến lạc cả giọng, tiếng vang vọng trong con hẻm.
Mặc Thiên nhìn trái nhìn phải.
Xung quanh không có một bóng người.
Cô nhìn về phía Cố Hương Vi, lạnh lùng nói:
“Tại sao tôi phải cứu cô?”
“Chị là chị em mà!” Cố Hương Vi gọi một tiếng “chị” vô cùng thân thiết.
Câu nói vừa dứt, gã đàn ông đang giữ cô ta liền “chát” một cái, tát thẳng vào mặt cô ta.
“Câm miệng! Hôm nay ai cứu cô, người đó cũng c.h.ế.t chung!”