Sau đó, cô đẩy mạnh Nhị ca của mình trở lại vào lòng Khâu Vĩ Thành…
“Đồ ngốc và trứng đều giao cho ông rồi, tạm biệt nhé!”
Nói xong, cô kéo Đồng Anh Tư lao ra khỏi cửa gỗ.
Mặc Thiên không ngu, đánh không lại thì phải chạy chứ!
Chỉ là đáng thương cho Nhị ca của cô.
Cổ vừa thoát khỏi móng vuốt tử thần được ba giây.
Lại bị chính em gái mình đẩy trở lại…
Cố Thiếu Đình lại trở thành con cừu chờ làm thịt.
Anh thất vọng nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Cô nhóc à, vừa rồi là anh đã đánh giá thấp trí thông minh của em.
Sao anh lại lo em trả trứng cho Khâu Vĩ Thành để hắn g.i.ế.c ba người chúng ta chứ?
Rõ ràng em chọn cách đưa trứng cho anh.
Chỉ để hắn lấy mạng một mình anh thôi.
Cố Thiếu Đình nắm chặt quả trứng trong tay, không dám buông lỏng chút nào.
Khâu Vĩ Thành nhìn chằm chằm vào tay anh: “Trả trứng lại cho tôi!”
Cố Thiếu Đình: “Người còn thì trứng còn, người c.h.ế.t thì trứng mất, ông tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ bóp c.h.ế.t con trai ông trong quả trứng quỷ này.”
Nói rồi, anh ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm chặt quả trứng cút bảo vệ tính mạng mình.
Vừa chui từ dưới đất lên, người anh đã lấm lem bùn đất.
Không còn nhận ra đâu là bẩn, đâu là sạch nữa.
Lúc này, chứng sạch sẽ gì đó cũng bị thực tế đánh bại rồi.
Cố Thiếu Đình trưng ra dáng vẻ cá mặn buông xuôi, quyết sống c.h.ế.t với Khâu Vĩ Thành.
Khâu Vĩ Thành cúi đầu nhìn tên ngốc này, mắt đảo qua đảo lại.
Không định chọc tức tên điên này nữa.
Dù sao thì mười tiếng nữa, con yêu quái trong trứng sẽ nở ra.
Đến lúc đó xem tên ngốc này còn dọa nạt hắn bằng gì!
Hắn nhất định sẽ biến anh thành xác khô, rồi biến con nhóc c.h.ế.t tiệt đó cũng thành xác khô!
Một người một yêu quái, cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm trong phòng.
Chẳng bao lâu sau.
Bên ngoài, vang lên tiếng động cơ xe.
Vài giây sau, tiếng động cơ gầm rú rời đi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiếng động này, hoàn toàn làm lạnh thấu trái tim người anh trai.
Con nhóc Mặc Thiên nhà anh.
Không lẽ thật sự bỏ mặc Nhị ca.
Để anh lại trong tay cái thứ quỷ quái này!!!
Cảnh sát đạp ga hết cỡ, lái xe vun vút ra khỏi ngôi làng hoang vu.
Vì Mặc Thiên vừa lên xe liền yêu cầu họ lập tức chạy đến bệnh viện, nhất định phải đến trước mười hai giờ.
Đến trước mười hai giờ thì chưa chắc cứu được, nhưng quá mười hai giờ thì chắc chắn không cứu được.
Ai dám chậm trễ chứ, cảnh sát lái xe chỉ hận không thể lắp thêm cánh cho xe, bay thẳng đến đích.
Xe cảnh sát lao nhanh trên con đường làng.
Dọc đường, Đồng Anh Tư nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng.
Cô liên tục ngoái đầu nhìn lại, ngôi làng đã biến mất không thấy bóng dáng, trái tim cô như treo lơ lửng nơi cuống họng.
Con nhóc này, chẳng lẽ thật sự định bỏ Nhị ca của mình lại cho cái sinh vật kỳ quái đó sao?
Vừa nãy họ đều đã nếm mùi lợi hại của con quái vật rồi.
Cố Thiếu Đình lấy gì để đối phó với nó đây.
Đồng Anh Tư đan chặt mười ngón tay, nắm đến mức gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay gầy guộc.
Cô nhìn sang Mặc Thiên đang ngồi một bên, vẻ mặt bình tĩnh, còn nghịch cái bàn bát quái xoay xoay.
Cuối cùng, cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thiên Thiên, Nhị ca của em phải làm sao bây giờ? Cái yêu quái đó rốt cuộc là thứ gì, liệu nó có lấy mạng Nhị ca em không?”
Câu hỏi quá nhiều, Mặc Thiên chỉ nhớ câu cuối cùng, cô điềm nhiên đáp: “Có chứ.”
“!!!”
Câu trả lời này với Đồng Anh Tư đúng là một đòn chí mạng.
Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi hơn.
Không còn chút máu, hoảng loạn bất an.
Dù đã trải qua vô số vụ án tàn bạo đẫm máu, cũng không bằng khoảnh khắc khi nạn nhân có thể là người thân của mình, tâm lý cô hoàn toàn sụp đổ.
Đồng Anh Tư ngồi không yên.
Nhưng cô biết, với khả năng của mình thì không thể cứu được Cố Thiếu Đình.
Cô chỉ còn cách cầu cứu Mặc Thiên: “Thiên Thiên, nghĩ cách đi, làm sao cứu Nhị ca của em? Chúng ta quay lại cứu anh ấy đi!”
Giọng nói của Đồng Anh Tư vốn luôn đầy tự tin, lúc này lại pha chút run rẩy.
Nghe vậy, Mặc Thiên ấn nhẹ một cái, bàn bát quái đang xoay lập tức dừng lại.
Cô chậm rãi quay sang nhìn Đồng Anh Tư: “Không phải chị nói, họ Cố không có ai tốt sao, người xấu thì cứu làm gì.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Đồng Anh Tư: “…”
Lời nói lúc tức giận cũng coi là thật sao…
Biết giải thích thế nào với con nhóc này đây, có những lời chỉ là nói bừa thôi mà.
Hơn nữa, cho dù họ Cố có xấu xa đi nữa.
Cô cũng không muốn anh ấy chết!
Đồng Anh Tư cảm giác như vừa đ.ấ.m vào bịch bông, hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào với cô nhóc này.
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ hỏi lại: “Bình thường chị nhìn thấy anh ấy còn chẳng muốn nói chuyện, giờ chẳng phải tốt sao, sau này cũng không cần nói nữa.”
“Tôi…”
Đồng Anh Tư há miệng, nhưng cả buổi vẫn không biết phải nói gì.
Biết giải thích thế nào với cô nhóc này về chuyện tình cảm giữa vợ trước chồng cũ đây…
Nhưng Mặc Thiên cũng không cho cô cơ hội nói tiếp.
Cô cúi đầu, lại xoay bàn bát quái của mình.
Vừa xoay, miệng còn lẩm bẩm một mình.
“Chị lo làm gì, em làm sao không cứu Nhị ca của mình được, chẳng phải đang chuẩn bị đi cứu đây sao.”
“Không hiểu các người đang chơi trò gì, ngoài miệng thì muốn anh ấy chết, trong lòng lại sợ anh ấy chết, các người làm thế, mấy ông thần tiên trên trời sẽ hiểu lầm đấy.”
“Đến lúc đó, lại nói thần tiên không phù hộ. Haiz, các sư tổ của em thật khổ mà!”
Nói đến đây, cái đầu hay suy nghĩ viển vông của Mặc Thiên lại rẽ sang hướng khác!