Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 186: Mặc Thiên Giúp Yêu Quái Tìm Nhị Ca



Lúc này, trời đã sáng.

Mọi người thức trắng đêm tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy ai cả.

Họ nhìn căn nhà gạch vỡ vụn, trống hoác trước mặt, ai nấy đều lộ vẻ u ám, chán nản.

Chiến thắng đã gần ngay trước mắt, thậm chí họ còn về sớm gần hai tiếng so với thời gian Mặc Thiên dự đoán. Vậy mà vẫn chậm một bước.

Cảm giác thất bại như muốn nuốt chửng cả nhóm.

Đồng Anh Tư tái nhợt, chạy ra chạy vào liên tục gọi người:

“Cố Thiếu Đình! Cố Thiếu Đình! Cố Nhị, anh ở đâu?”

Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Không một tiếng động, cả ngôi làng hoang vắng đến lạ, như thể sự sống đã hoàn toàn biến mất.

Đồng Anh Tư càng gọi, lòng càng hoảng. Giọng cô bắt đầu run lên.

Cô đã nguyền rủa Cố Nhị cả vạn lần trong lòng, nhưng đôi mắt hoe đỏ lại bán đứng trái tim mình.

Không khí u ám ngập tràn, bỗng dưng bị một giọng nói phá vỡ.

“Còn chưa c.h.ế.t đâu, đợi đã rồi hãy khóc, đừng phí nước mắt.”

Mặc Thiên thong thả bước ra từ căn nhà gạch đổ nát.

Một tay cô bấm ngón tính toán, tay còn lại ôm chặt đại yêu quái của mình, vẻ mặt bình thản, thong dong. Cứ như thể người mất tích chẳng phải là nhị ca của cô vậy…

Đồng Anh Tư nghe vậy, suýt nữa bật khóc ngay tại chỗ.

Đợi đã rồi hãy khóc?

Đợi cái gì mà khóc?!

Tên khốn Cố Thiếu Đình đó, nhất định phải sống mà lăn về đây cho cô!

Đồng Anh Tư hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc đang muốn bùng nổ.

Cô là cảnh sát, cô không thể hoảng loạn.

Con tin còn sống, nhiệm vụ của cô là cứu người!

Lập tức cô lấy lại tinh thần, quay vào nhà chuẩn bị chỉ huy đội điều tra, nhưng không ngờ đồng đội còn bình tĩnh hơn cả cô.

Họ đã bắt đầu phân tích dấu vết dưới đất.

Truy tìm dấu chân là chuyên môn của cảnh sát hình sự.

Trên nền đất trong nhà vẫn còn hơi ấm sót lại.

Có vẻ như Cố Thiếu Đình đã ngồi đó, chứng tỏ anh rời đi chưa lâu.

Mọi người nhanh chóng phân công, bắt đầu phân tích dấu chân và điều tra hiện trường. Nghiệp vụ chuyên môn được thể hiện rõ ràng.

Tin tốt là họ đã tìm ra hướng Cố giáo sư bỏ trốn.

Nhưng cũng có tin xấu.

Là phía sau anh có Trưởng nhóm Khâu bám sát, cả hai gần như không hề tạo ra khoảng cách.

Hơn nữa, dấu chân trên mặt đất cho thấy cả hai cứ chạy vòng quanh.

Tựa như Cố Thiếu Đình không ngừng né tránh sự truy đuổi của Khâu Vĩ Thành.

Đồng Anh Tư và đồng đội vô cùng lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, tiếp tục nghiên cứu những dấu chân hỗn loạn.

Họ tập trung đến mức không nhận ra rằng Mặc Thiên đã ôm đại yêu quái của cô, rẽ sang một hướng khác.

Trong khi đó, Kiều Hạc và Diệp Phi – hai kẻ rảnh rỗi hóng chuyện – cũng không thể bỏ qua màn kịch hay này.

Nhưng giờ, họ phải đưa ra lựa chọn sinh tử.

Nhìn về phía cảnh sát nhân dân dũng cảm.

Rồi lại nhìn về phía cô đạo sĩ quái dị chẳng theo bài bản nào.

Đứng giữa hai lựa chọn khó khăn…

Chủ tớ hai người không hề do dự dù chỉ một giây.

Họ lập tức đi theo bước chân của Mặc Thiên.

Chỉ cần chớp mắt lâu một chút thôi…

Là đã không đủ tôn trọng đại yêu quái rồi!

Cảnh sát lần theo dấu chân để tìm kiếm.

Một lúc sau, Đồng Anh Tư bỗng phát hiện điều gì đó. Cô ngẩng đầu nhìn quanh rồi hỏi:

“Mặc Thiên đâu?”

Câu hỏi của cô lập tức nhắc nhở cả đội.

Lúc này họ mới nhận ra—Mặc Thiên thật sự không hề đi theo.

Mấy cảnh sát trẻ chỉ biết thở dài bất lực.

Cái con rùa lề mề này…

Cô ấy đúng là chẳng coi mạng sống của nhị ca mình ra gì mà!

Đồng Anh Tư lập tức quay lại nhà gạch tìm con nhóc chậm chạp kia.

Nhưng cô đi một vòng quanh nhà cũng không thấy bóng dáng Mặc Thiên đâu.

Lòng cô chợt hoảng, vội vàng chạy ra ngoài hét lớn:

“Mặc Thiên! Mặc Thiên! Em chạy đi đâu rồi?!”

Cô hét mãi, cuối cùng mới nghe thấy một giọng nói vọng lại từ xa:

“Em ở đây nè!”

Cả đội cảnh sát đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở cuối con đường nhỏ, một bóng dáng hồng hồng xanh xanh đang đứng vẫy tay với họ.

Vừa vẫy, cô vừa hét:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Mau lại đây, nhị ca ở đây này. Mấy anh chậm quá, sao lúc nào cũng không theo kịp em thế?”

Cảnh sát: ”…”

Khoan đã…

Bọn họ vừa bị con rùa lề mề này chê chậm đấy à???

Thế giới này còn tí công bằng nào không?!

Nói về chậm, đến rùa cũng không dám so với Mặc Thiên đại sư đâu!

Cả đội thấy lòng tổn thương sâu sắc.

Nhưng miệng thì không dám cãi.

Còn chân thì…

Giống như có ý thức riêng, lập tức lao nhanh về phía Mặc Thiên…

Khi họ chạy đến nơi, cả đội cảnh sát lập tức cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.

Bọn họ vất vả tìm kiếm manh mối, lần theo từng dấu vết một cách cẩn thận.

Vậy mà vẫn không nhanh bằng Mặc Thiên chỉ cần… bấm tay tính toán!

Dựa vào đống dấu chân hỗn loạn kia, lẽ ra họ phải đi vòng quanh cả ngôi làng vài lượt mới có thể tìm ra chỗ hẻo lánh này…

Thế mà Mặc Thiên chỉ mất có một chốc đã đứng ngay đây rồi.

Cả đội cảm thấy thế giới quan của mình trong một khoảnh khắc sụp đổ hoàn toàn.

Cũng may Mặc Thiên không cười nhạo họ.

Vì cô đang bận nhiệt tình giúp đỡ Khâu Vĩ Thành tìm người…

Mặc Thiên hào hứng, tích cực chỉ đường cho hắn:

“Nhị ca ở trong chuồng cừu kìa, mau đuổi theo đi!”

Lúc này, Cố Thiếu Đình – người đang trốn trong chuồng cừu – suýt nữa thì hộc m.á.u tại chỗ.

Con nhóc này…

Chắc chắn không phải trở về để giúp gia đình đâu!

Mà là trở về để hủy diệt cái nhà này thì có!!!

Vì sao Cố Thiếu Đình phải bỏ chạy?

Vì anh đã giằng co với Khâu Vĩ Thành suốt cả đêm, mắt to trừng mắt nhỏ.

Anh từ đêm chờ đến sáng, cứ nghĩ trời vừa hửng sáng là có thể đợi được con nhóc tổ tông kia đến cứu.

Ai ngờ, người chưa thấy đâu…

Lại thấy quả trứng yêu quái trong tay mình nở ra…

Mà cái trứng trong tay Khâu Vĩ Thành cũng đồng thời nứt vỡ!

Cố Thiếu Đình nhìn thấy nụ cười quái dị trên mặt Khâu Vĩ Thành, liền biết—Xong đời rồi!

Anh không còn con át chủ bài nào để khống chế tên quỷ này nữa!

Thế còn chờ gì nữa? Không chạy ngay thì còn đợi c.h.ế.t à?!

Dù có chết, cũng phải vùng vẫy trước đã!

Cố Thiếu Đình giả vờ giơ trứng yêu lên, làm như muốn đập vỡ nó, khiến Khâu Vĩ Thành lập tức nhào tới giữ lại.

Chớp lấy khoảnh khắc đó, anh lách người, lao thẳng ra ngoài cửa sổ!

Khi đối mặt với sinh tử, tiềm năng con người là vô hạn.

Lúc này, Cố Thiếu Đình chạy với tốc độ của một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp!

Anh lẩn trốn khắp nơi, trốn tránh con quái vật trong cơ thể Khâu Vĩ Thành.

May mà…

Cái con yêu quái đó hình như không được thông minh cho lắm.

Cố Thiếu Đình hết quẹo trái lại quẹo phải, thành công cắt đuôi nó một lúc lâu.

Chỉ tiếc là, còn chưa kịp thở phào…

Cái con nhóc ruột thịt của anh…

Lại tự tay bán đứng anh!

Quả nhiên—

Khâu Vĩ Thành lập tức đuổi đến nơi!

Hắn xông thẳng vào chuồng cừu, giơ giơ quả trứng yêu quái trong tay về phía Cố Thiếu Đình.

Cái trứng đã nứt vỡ hơn một nửa, để lộ ra lớp lông đen sì bên trong.

Khâu Vĩ Thành dứt khoát ném mạnh trứng yêu trong tay xuống đất, vỏ trứng lập tức nứt toác, một con tiểu yêu giãy giụa chui ra ngoài.

Rõ ràng, Khâu Vĩ Thành đã không còn sợ Cố Thiếu Đình dùng thứ này uy h.i.ế.p nữa.

Hắn nở nụ cười quỷ dị, dang rộng hai tay, lao thẳng đến chỗ Cố Thiếu Đình!

Cố Thiếu Đình cảm giác tim mình như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Anh lập tức quăng mạnh quả trứng yêu quái trong tay về phía Khâu Vĩ Thành.

Đồng thời hét lớn ra ngoài:

“Mặc Thiên! Em có muốn thu dọn xác anh không?!”

Lời còn chưa dứt, Khâu Vĩ Thành đã nhào đến, đè anh ngã mạnh xuống nền đất chuồng cừu!

Bùn lầy bẩn thỉu dính đầy người anh.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trong khi đó…

Hai bàn tay to lớn của Khâu Vĩ Thành, đang vươn thẳng về phía cổ anh…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com