Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 189: Không ổn! Ngày tàn của nhà họ Cố đến nhanh hơn rồi!



“……”

Hành lang khách sạn chìm vào sự im lặng tuyệt đối.

Bầu không khí ngượng ngập đến mức khiến người ta muốn cào tường.

Mặc Thiên bị mắng là kẻ bịp bợm, nhưng cô không hề có phản ứng gì.

Chỉ nhét thẳng cái bọc vải đỏ vào tay Khâu Vĩ Thành:

“Cầm lấy, để nó giúp ông nhớ lại quá khứ.”

Dứt lời, cô bình tĩnh xoay người, bước thẳng về phía thang máy.

Không phải ôm đồ trong tay, bước chân của Mặc Thiên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhưng mà…

Vẫn không nhanh hơn chút nào.

Vẫn là con rùa lề mề đó.

Mọi người dõi theo bóng cô, nhìn đến khi cô biến mất sau cửa thang máy, rồi mới đồng loạt quay lại nhìn tổ trưởng Khâu.

Nhưng ngay khoảnh khắc họ thấy cái bọc vải đỏ trong tay ông…

Toàn bộ đều lùi lại vài mét.

Lùi chỉ vài mét… là vì hành lang quá hẹp, lùi thêm cũng chẳng có chỗ.

Nếu nơi này là sân vận động, có khi bọn họ đã chạy đến mức tổ trưởng không còn thấy bóng luôn rồi!

Khâu Vĩ Thành ôm cái bọc đỏ trong tay, cảm giác bên trong là một thứ có hình dạng bất quy tắc—

Vừa nặng, vừa mềm, hơn nữa…

Cảm giác như có… thịt?

Ông không dám nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiểu Đào, giọng trầm xuống:

“Tiểu Đào, đây… đây rốt cuộc là… cái gì?”

“Tổ… tổ… tổ trưởng… Cái này… cái này là…”

Tổ trưởng lẫn tổ viên, cùng nhau nói lắp.

Nói còn không tròn câu.

Một linh cảm chẳng lành vụt qua đầu Khâu Vĩ Thành.

Trong đầu ông bỗng chốc lóe lên hình ảnh một con yêu quái xấu xí ghê tởm.

Ông nuốt nước bọt, giọng gắt lên:

“Mau nói! Rốt cuộc đây là cái quái gì?!”

Tiểu Đào hoảng loạn lùi xa hơn, chỉ muốn hét cho tổ trưởng nghe chứ không dám đến gần.

Nhưng còn chưa kịp lùi đủ xa…

Bọc vải đỏ trong tay Khâu Vĩ Thành… đột nhiên động đậy!

Giống như đang vùng vẫy muốn thoát ra ngoài!

Nó giãy giụa càng lúc càng dữ dội, vải đỏ bị kéo căng đến mức sắp bung ra.

Tim Khâu Vĩ Thành nhảy lên tận cổ họng!

Ông vội vàng đưa tay giữ chặt bọc vải, định siết lại thật chặt.

Nhưng chính giây phút sơ hở đó…

Một cái đầu yêu quái từ trong bọc chui ra!

Mặt xanh nanh dài, xấu xí đến kinh hoàng, đáng sợ đến cực điểm!

Nhìn một cái, cũng đủ khiến người ta mất nửa cái mạng!

“AAAAAAAAAAAA——!!!”

Cả hành lang lập tức vang lên tiếng hét chói tai!

Khâu Vĩ Thành run b.ắ.n cả tay, con yêu quái bị tuột xuống đất, lăn lông lốc như quả bóng.

Ngay khoảnh khắc ấy…

Tất cả ký ức lập tức trào dâng trong đầu ông.

Ngôi nhà gạch trong ngôi làng hoang tàn…

Con yêu quái đến từ vùng đất xa lạ…

Mẹ nó, sao nó lại nhập vào người mình chứ!!!

Mọi người tập hợp dưới sảnh khách sạn.

Yêu quái bị bọc ba lớp ga giường, trói hơn mười vòng dây thừng, nằm gọn trong tay Tiểu Đào.

Nó bị gói chặt đến mức tròn vo, lăn qua lăn lại như một quả bóng, hoàn toàn mất sạch dáng vẻ đáng sợ ngày nào.

Vừa xuống đến sảnh…

Tiểu Đào nghiêm túc giao yêu quái lại cho tổ trưởng Khâu.

Sau đó vỗ vai ông thật mạnh, giọng trịnh trọng:

“Tổ trưởng, dám nhận sai là đồng chí tốt!”

Khâu Vĩ Thành: ”……”

Ngay lúc này, ông chỉ muốn tự vả cho mình hai cái.

Rảnh rỗi nói nhiều làm gì?!

Không biết nói nhiều dễ tự vả à?!

Vả đau lắm đấy!!!

Chỉ mới nghĩ đến chuyện yêu quái từng nhập vào cơ thể mình, dạ dày ông lại cuộn lên lần nữa.

Trước đó đã nôn ba lần rồi, giờ nhận con quái này, lại muốn nôn tiếp…

Nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng!

Ông hít sâu một hơi, kéo con yêu quái trên đất lên, nghiến răng nghiến lợi bước đến trước mặt Mặc Thiên.

Sau đó, nhanh chóng nhét yêu quái vào tay cô.

Khâu Vĩ Thành hắng giọng một cái, cố gắng làm dịu bầu không khí ngượng ngập này.

Ông nghiêm túc nhìn Mặc Thiên, trịnh trọng nói:

“Mặc Thiên… Ờm… đồng chí.”

Hai chữ “đại sư”, ông thực sự nuốt không trôi.

“Là tôi đã hiểu lầm cô. Lần này nhờ có cô cứu tôi và Tiểu Đào, tôi rất cảm kích. Cảm ơn ơn cứu mạng của cô.”

Lời ông nói chân thành vô cùng.

Nhưng…

Mặc Thiên chỉ hờ hững nhận lấy bọc yêu quái, không nhận lời cảm ơn, cũng chẳng tỏ ra chế nhạo gì.

Chỉ nhàn nhạt lắc lắc cái bọc trước mặt ông, thản nhiên nói:

“Ông không muốn mang nó về chơi vài hôm à? Vài ngày nữa là phải trả lại cho đại minh tinh rồi.”

“Ọe…!!!”

Khâu Vĩ Thành lập tức muốn nôn tiếp.

Cô nhóc c.h.ế.t tiệt này rốt cuộc có phải cố ý không đấy hả?!

Thôi thôi thôi, người lớn không chấp trẻ con!

Ông lập tức quay người chạy ngay về xe, tránh xa yêu quái càng xa càng tốt.

Ngồi vào xe, ông vô thức liếc nhìn kính chiếu hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong gương, bóng dáng nhỏ nhắn của Mặc Thiên, chiếc áo màu xanh lục phớt hồng phản chiếu ánh hoàng hôn.

Khoảnh khắc đó…

Trong đầu ông bỗng vang lên hai chữ:

【Đại sư…】

Trên đường về thành phố.

Kiều Hạc ngồi vào ghế phụ, nhường lại chỗ ngồi “thiếu gia” cho Cố Thiếu Đình.

Ngồi cạnh Mặc Thiên, vinh dự này phải để anh trai ruột của đại sư tận hưởng mới được!

Chỉ có điều…

Hôm nay, Mặc Thiên không ngủ nữa.

Ngủ cả một ngày trời, tinh thần cô đã hoàn toàn hồi phục.

Không có chút nào buồn ngủ cả.

Kết quả là…

Trên suốt quãng đường này, Mặc Thiên liên tục lôi yêu quái ra khỏi ba lớp ga giường.

Lúc thì chơi con to.

Lúc lại nghịch con nhỏ.

Khiến cả xe căng thẳng đến tột độ, ai nấy đều mong sao có thể ném cô và con yêu quái xuống đường cho xong chuyện.

Đang nghịch một hồi, Mặc Thiên chợt phát hiện trên đỉnh đầu yêu quái có một lỗ nhỏ.

Bên trong lỗ nhỏ… lại có một con mắt.

Cô mừng rỡ khoe với mọi người.

“Kiều Nhị, anh nhìn này! Con yêu quái này có ba mắt! Con mắt trên đỉnh đầu của nó để làm gì vậy?”

“Ơ? Không đúng! Đây còn có thêm một con mắt nữa này!”

“Cố Nhị, anh xem này! Nó còn có mắt ở mông——ưm!”

Là anh trai ruột, Cố Thiếu Đình quá hiểu tính em gái mình.

Ngay lúc Mặc Thiên chuẩn bị nói hết câu, anh lập tức đưa tay bịt miệng cô lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cái miệng này… thật sự rất cần có một cánh cửa.

Mọi người trên xe đều giả vờ không nghe thấy gì.

Mặc kệ cô muốn nói gì thì nói, chỉ mong cô tự thấy chán mà im lặng…

Lúc xe chạy ngang qua nơi xảy ra tai nạn hôm qua, Diệp Phi không khỏi nghĩ đến chiếc Bentley năm trăm vạn của thiếu gia nhà mình—

Bị đ.â.m thành sắt vụn.

Chuyện này không thể không tìm Nhị thiếu gia tính sổ được!

Diệp Phi cố ý làm ra vẻ lơ đãng mà lẩm bẩm:

“Thiếu gia, anh cứu người thì cứ cứu người, nhưng có thể đừng cứu bằng cả m.á.u lẫn xe không? Chuyến này tiền sửa xe ít nhất cũng trăm vạn đấy… Mà chắc chắn anh không định bắt tiểu thư Mặc Thiên bồi thường đâu nhỉ?”

Câu này vốn là nói cho Cố Thiếu Đình nghe.

Ai ngờ anh không phản ứng gì.

Ngược lại…

Mặc Thiên lại tiếp lời trước.

“Tôi bồi thường được mà.”

Lời này vừa thốt ra…

Cả xe đều kinh ngạc!

Đừng nói là trăm vạn…

Chỉ cần quá một trăm đồng, đối với tiểu thư Mặc Thiên mà nói, đã đủ khiến cô đau ruột đau gan rồi!

Diệp Phi không nhịn được mà liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Trong lòng cực kỳ hoài nghi—

Chắc chắn lúc nãy anh nói thiếu chữ “vạn” rồi!

Nếu không, sao Mặc Thiên lại có thể sinh ra ảo giác rằng cô có thể trả nổi số tiền này?!

Nhưng lần này, Mặc Thiên không nghe nhầm.

Cô thực sự có khả năng trả!

Cô nhấc một con yêu quái mini lên, đưa tay thò ra sau ghế, giơ đến trước mặt Kiều Hạc.

Bàn tay nhỏ nhắn nâng con quái vật xấu xí, giọng điệu thản nhiên:

“Tư Tư nói, một con Cổ Lan Yêu mới sinh đáng giá ba trăm vạn.

Cái này tặng anh, anh trả lại tôi hai trăm vạn.”

Kiều Hạc: ”……”

Diệp Phi: ”……”

Cố Thiếu Đình: “Phụt…”

Anh không cố ý cười đâu…

Trừ khi… thật sự quá buồn cười!

Cô em gái nhà anh…

Đúng là lợi hại!

Vậy mà cũng dám dọa đòi tiền cáo già như Kiều Hạc!

Cố Thiếu Đình bặm môi, cười trộm.

Lần đầu tiên anh nhận ra..

Nhìn em gái chọc người khác tức điên… hóa ra lại vui thế này!

Về đến Thượng Kinh, cả nhóm chia nhau rời đi.

Diệp Phi lái xe về nhà.

Trời đã tối, Mặc Thiên vẫn ôm con yêu quái trong tay.

Vì chẳng ai dám cầm nó, nên cô đành tự mang về.

Xe dừng trước cổng nhà họ Cố.

Vốn đang tỏ ra thờ ơ, nhưng vừa xuống xe, Mặc Thiên bỗng căng thẳng hẳn lên.

Cô nhíu mày, không chào hỏi ai, vừa xe dừng là lập tức mở cửa chạy xuống.

Chiếc nhẫn ngọc trên tay cô… rung liên tục.

Rung đến mức khiến người ta bất an.

Cô nhanh chóng quét mắt nhìn quanh biệt thự nhà họ Cố.

Nhớ lại sáng hôm qua rời nhà, cô đã phát hiện ra một tia âm khí bất thường.

Lúc đó, âm khí chỉ là một chút không đáng kể.

Nhưng bây giờ…

Âm khí đã bao trùm toàn bộ biệt thự, lan rộng ra cả khu vực xung quanh.

Sắc mặt Mặc Thiên lập tức trầm xuống.

Xong rồi.

Tử kiếp của nhà họ Cố…

Đến còn nhanh hơn dự đoán!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com