Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 210: Toàn Mạng Tìm Đại Gia “Tiên Tiên”



Hai anh trai hoàn toàn cạn lời.

Cô em gái nhà họ đúng là kiểu “trình còi nhưng ham chơi”.

Vừa ham tiền, nhưng lại chẳng biết tính toán gì cả.

Năm trăm tệ và năm triệu tệ, trong mắt cô cũng chẳng khác gì nhau.

Chỉ cần làm phép, được trả tiền, vậy là xong.

Nếu ai đó trả hơi nhiều một chút, cô sẽ tùy tiện nhét thêm mấy tờ bùa lộn xộn, coi như hòa.

Vậy nên, với cái tư duy tài chính này, có thể để cô tự tính phí trừ yêu được không?

Tuyệt đối không thể.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nếu để mặc cô định giá, đám minh tinh chắc phải trốn trong chăn cười thầm mất.

Chỉ cần nhìn Hứa Dịch Nhiên, trong vòng năm năm đã có thể trả trước 350 triệu tệ mua biệt thự, thì dù những ngôi sao khác không giàu nhanh bằng hắn, cũng không thể nghèo được.

Hai anh em nhà họ Cố, dù một người ở đầu này điện thoại, một người ở đầu kia, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn đồng nhất.

Họ không phản đối mức giá “mười gram vàng” mà Mặc Thiên đưa ra.

Nhưng, sau khi đưa em gái về nhà, Cố Thiếu Đình lập tức gọi điện cho Cố Tinh Thần.

Kiếm tiền theo con đường tà đạo này, không moi được từ đám ngôi sao giàu sụ kia, thì chẳng khác nào có lỗi với những người lao động kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt!

Hai anh em bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng chốt được giá trừ yêu.

Mười gram vàng—số tiền này phải đưa cho Tiểu Thất nhà họ.

Nhưng ngoài ra, mỗi minh tinh còn phải quyên góp một khoản tiền làm từ thiện.

Mức quyên góp được tính theo số năm mà họ đã nuôi yêu quái:

Một năm—năm triệu tệ

Hai năm—mười triệu tệ

Mỗi năm tăng thêm năm triệu tệ, lấy tiền “tà đạo” đem đi làm từ thiện.

Những ngôi sao muốn được Mặc Thiên trừ yêu,

Phải mang theo biên lai quyên góp và mười gram vàng mới đủ tư cách nhờ cô ra tay.

Thực tế thì nếu yêu quái không bị biến dị, cũng chẳng có bao nhiêu linh lực,

Chỉ cần một tấm bùa của Mặc Thiên là đủ giải quyết.

Cố Tinh Thần lập tức tung tin ra ngoài.

Dĩ nhiên, anh ta không thể nói trắng ra là “muốn trừ yêu thì phải trả tiền”, mà dùng cách nói khéo léo hơn:

“Em gái tôi, tâm địa thiện lương, có thể tặng bạn bè bùa bình an, nhưng cần làm theo hướng dẫn sử dụng.”

Bản hướng dẫn sử dụng gồm đúng hai nội dung:

Cách dán bùa

Cách quyên góp tiền từ thiện

Lúc này có minh tinh nào dám từ chối nữa chứ?!

Đừng nói mấy triệu tệ, dù có phải bán sạch tài sản, cũng còn hơn biến thành ông già bà lão!

Thế là phi vụ làm ăn này bắt đầu bùng nổ.

Mặc đại sư—phụ trách vẽ bùa.

Cố Nhị ca—phụ trách kiểm tra số tiền quyên góp.

Cố Lão Ngũ—phụ trách “phát” bùa cho bạn bè.

Ba anh em chia nhau công việc, chỉ trong ba ngày, đã giúp nhóm minh tinh giải quyết xong vấn đề.

Mặc Thiên lãi ròng 230 gram vàng.

Nhưng đồng thời, cũng trong ba ngày đó, mạng lưới từ thiện liên tục nhận được những khoản quyên góp khổng lồ.

Tên người quyên góp chỉ có hai chữ: “Tiên Tiên”.

Danh sách những nơi nhận tiền từ thiện gồm:

_ Quỹ phúc lợi xã hội

_ Trung tâm nghiên cứu bệnh hiếm gặp

_ Tổ chức cứu trợ trẻ em khuyết tật

_ Các vùng núi nghèo khó

_ Trẻ em bị bỏ rơi

_ Hội Chữ Thập Đỏ tại nhiều địa phương…

Bất cứ tổ chức nào nhận được tiền, đều lập tức đăng ảnh biên lai lên mạng,

Cảm ơn “Tiên Tiên” vì sự hào phóng vô biên.

Cư dân mạng theo dõi diễn biến này, cảm xúc như đang chơi tàu lượn siêu tốc.

Ngày thứ nhất: “Wow, đại gia này tốt bụng quá, phúc báo dài dài!”

Ngày thứ hai: “Ủa… quyên góp kiểu này, đáng đời người ta giàu ghê!”

Ngày thứ ba: “WTF! WTF! WTF!”

Ngay cả khi có thiên tai, cũng chưa từng thấy doanh nghiệp nào quyên góp hàng tỷ tệ thế này!

Kết quả là, “Tiên Tiên” này đã một mình lập kỷ lục chưa từng có về số tiền quyên góp cá nhân

“Rốt cuộc đại gia nào lại có thể quyên góp hơn 200 triệu tệ chỉ trong ba ngày?! Xin hỏi vị tiền bối này, ngài có thể thu nhận tiểu đệ không? Tiểu đệ có thể ăn, có thể uống, có thể làm phụ kiện treo chân!”

“Không biết là do đại lão từ bi rộng lượng, hay là phạm thiên khiển, buộc phải dùng tiền để chuộc tội? Bằng không sao lại có thể vung tay đến mức quyên cả gia tài thế này?”

“Tại sao lại gọi là “Tiên Tiên”? Chẳng lẽ có đại gia nào sắp chết, được cao nhân chỉ điểm rằng nếu quyên góp 200 triệu thì có thể đắc đạo thành tiên? Vậy còn những kẻ nghèo rớt như tôi, c.h.ế.t rồi chẳng phải chỉ có nước xuống địa ngục sao? Khóc!”

Cư dân mạng nhao nhao suy đoán danh tính của vị đại gia thần bí này.

Dù gì, người có thể quyên góp hơn 200 triệu chỉ trong ba ngày, ở cả nước cũng đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng dù đã lật tung danh sách các đại gia giấu mặt trên toàn quốc, vẫn không tìm được một ứng cử viên nào phù hợp với “Tiên Tiên”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vị “Tiên Tiên” này, đúng như cái tên của mình, như thần tiên giáng trần, vô danh vô tích, bốc hơi không dấu vết…

Mặc Thiên cũng ăn dưa ba ngày trời.

Cô cùng cư dân mạng đoán suốt ba ngày xem “Tiên Tiên” là ai.

Cuối cùng mới phát hiện, dữ liệu điện tử, không thể xem bói được…

Cô chẳng tính ra được cái gì cả.

Nhưng mà, không đợi cô nghĩ nhiều, sáng hôm sau, Cố Bạch Dã đã đến đón cô ra ngoài.

“Thiên Thiên, đi ngân hàng với Lục ca nào.”

Mặc Thiên nghi hoặc nhìn anh ta:

“Đi ngân hàng làm gì?”

Cố Bạch Dã đắc ý giơ lên năm tấm séc, mỗi tấm trị giá hai mươi triệu tệ:

“Thần tài vừa giải ngân này!”

Nói xong, anh kéo Mặc Thiên lên xe, chở thẳng đến ngân hàng.

Số tiền này, Đại ca đã cấp rất nghiêm túc.

Trước khi đưa, còn cảnh cáo Cố Bạch Dã nhiều lần, rằng:

“Tiền này chỉ được để Mặc Thiên tự giữ, tuyệt đối không được đổi sang vàng, tránh việc con bé mang đi dựng tượng thần.”

Kết quả vừa đến ngân hàng, Cố Bạch Dã lập tức đi tìm giám đốc ngân hàng để mua vàng.

Lời cảnh cáo của đại ca?

Gió thoảng bên tai!

Dù sao thì cầm tiền chính là để làm cho con nhóc vui vẻ mà!

Mua!

Vàng! Cứ mua hết cho tôi!

Chỉ tiếc là, số tiền quá lớn.

Cuối cùng, anh ta chỉ đổi được 2 triệu tệ tiền vàng cho Mặc Thiên, còn lại phải đợi.

Thế là hai anh em đành tạm gửi séc vào tài khoản ngân hàng, chờ sau này đổi tiếp.

Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi ngân hàng, hai người đã đụng ngay người quen.

Cố Bạch Dã nhìn thấy đối phương, lập tức chửi thầm:

“Mẹ nó, oan gia ngõ hẹp!”

Bọn họ đã tìm Kiều Tuấn Phong mấy ngày, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng, không biết hắn chui vào xó xỉnh nào trốn mất.

Không ngờ vừa ra khỏi ngân hàng, đã đụng ngay hắn ở đây!

Cố Bạch Dã vốn tính khí nóng nảy, hễ gặp chuyện là bùng nổ ngay.

Giờ ngọn lửa thù hận còn đập thẳng vào mặt, anh ta không nổ mới là lạ!

Kiềy Tuấn Phong mở cửa xe bước xuống.

Cố Bạch Dã lập tức phóng tới, không nói một lời, tặng ngay một đấm!

Bốp!

Kiều Tuấn Phong còn chưa kịp nhìn rõ ai đánh mình, mắt đã nổ đom đóm.

Đến khi đứng vững lại, hắn nhìn kỹ người trước mặt, sắc mặt trở nên u ám.

Hắn nheo mắt lại, miệng nhếch lên cười gượng.

Vết thương bị Cố Bạch Dã đánh lần trước, hắn vẫn còn nhớ như in.

Khi đó để lấy lòng Cố Hương Vi, hắn nhịn nhục cho qua.

Nhưng bây giờ..

Cái ** thằng Cố Lục này lại dám động thủ trước mặt hắn?!

Kiều Tuấn Phong cũng không ngốc.

Đánh không lại thì chạy chứ sao!

Hắn vừa chạy vòng quanh xe, vừa la lớn vào trong xe:

“Lục Liễu sư phụ! Cứu con với!”

Cố Bạch Dã vừa thấy tên khốn này còn dám chạy, lập tức đuổi theo sát gót.

“Thằng rùa họ Kiều kia, đứng lại ngay!”

“Cái chân đèn kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?! Mày lấy cái đồ hại người đó từ đâu ra?!”

Cố Bạch Dã mới chạy được một vòng, đúng lúc đến bên cạnh cửa sau xe.

Bốp!

Cửa xe bật mở.

Không kịp tránh, cánh cửa đập thẳng vào tay anh ta, đau điếng!

Cố Bạch Dã nhe răng trợn mắt, tức tối chửi:

“Mẹ nó, không có mắt à?!”

Từ trong xe bước xuống một người đàn ông.

Khoác trường bào, đầu đội mũ đen.

Bộ dạng này, Cố Bạch Dã nhận ra ngay.

Chẳng khác gì bộ đạo bào của Mặc Thiên, chỉ là đổi màu thôi.

Người đàn ông mặc đạo bào màu xanh đậm, đầu cài mấy chiếc lá màu xanh lục, khuôn mặt đen gầy, ánh mắt âm u, nhìn qua không giống người tốt, lại càng không giống đạo sĩ.

Gã bước xuống xe, lạnh mặt, không thèm nhìn Cố Bạch Dã lấy một cái.

Mà ánh mắt sắc bén như dao, găm thẳng lên người Mặc Thiên.

Ánh mắt đó tràn ngập sát khí.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com