Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 224: Chân nhân Sài: Vi sư có lời muốn nói!



Chuyện này làm cho Tô Như Lan sợ đến hết hồn.

Con bé này lại dẫn theo Kiều Hạc quay về Đại Đạo Sơn, không biết bao giờ mới trở về nữa, chuyện kiểu gì thế này chứ…

Tô Như Lan lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, vội vàng đi đến cạnh Mặc Thiên, đẩy đẩy con mèo mập đang chiếm chỗ phía sau, nhường ra nửa chỗ, rồi ngồi xuống.

Trong lòng bà vô cùng lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra không sao cả.

Bà nắm lấy tay con gái, cười gượng hỏi:

“Thiên Thiên à, con đến Đại Đạo Sơn tìm Kiều Hạc làm gì? Nếu thấy anh nào thuận mắt thì bảo anh ấy đi cùng con, gọi cả sáu anh con đi theo cũng được mà!”

Tô Như Lan sợ nhất là con gái mình nảy sinh tình cảm với Kiều Hạc.

Yêu với đương đâu phải thứ nói không là không được.

Vịt Bay Lạc Bầy

Gần gũi nhiều thì dễ nảy sinh tình cảm.

Tới lúc đó, dù con bé có nói không được, nhưng người ta động lòng rồi thì có còn kịp không?

Mặc Thiên còn chưa hiểu chuyện, con bé sẽ không biết rằng những mối tình không có kết quả… thì đừng nên bắt đầu!

Thế nhưng, Mặc Thiên hoàn toàn không nhận ra sự lúng túng của mẹ mình.

Cô bé lắc đầu, mặt đầy vẻ chê bai:

“Con nhìn mấy anh chẳng ai thuận mắt cả, đầu óc cũng không được bình thường.”

Tô Như Lan: “…”

Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau.

Trong phòng ăn lại vang lên những tiếng nhịn cười không nổi.

Tô Như Lan không cần quay đầu cũng biết là mấy nàng dâu của mình.

Không cần người khác nói, bà cũng đã thấy mấy thằng con nhà mình chướng mắt rồi.

Nhưng con bé Mặc Thiên này đầu óc cứng ngắc, còn chê mấy anh trai mình đầu óc ngu…

Đúng là tổn thương không nhiều, nhưng sỉ nhục thì cực kỳ nặng…

Vạn Kiều xoa đầu đứa con nhỏ bên cạnh, đùa giỡn nói:

“Mẹ à, con thấy Kiều Hạc cũng khá đáng tin đấy chứ. Có tiền có sắc, quan trọng là… không làm người ta tức giận, ai nói gì anh ấy cũng hiểu được. So với mấy đứa con trai của mẹ còn đáng tin hơn nhiều.”

Vũ Tuyết nghe xong thì cũng gật đầu phụ họa:

“Đúng vậy, Nhị gia Kiều thông minh, gặp chuyện còn có thể giúp Thiên Thiên một tay. Hơn nữa anh ấy có nhà riêng ở thôn Đại Đạo, có người làm, chuyện ăn uống của Thiên Thiên cũng có chỗ lo rồi.”

Diêu Phán Nhi: “Ừ, bọn họ nói đúng đấy.”

Tô Như Lan: “…”

Bị rơi vào thế cô lập hoàn toàn.

Bà nghiến răng tức tối.

Sáu thằng con trai nhà mình… còn ra cái thể thống gì nữa không hả!

Đứa nào đứa nấy đẹp trai như hoa.

Thế mà lại bị chê bai thảm hại thế này…

Cuối cùng, tất nhiên là Tô Như Lan cũng không cản nổi con gái mình.

Mặc Thiên ăn xong bữa cơm thì ôm mèo chạy mất.

Tuy nhiên, con bé vẫn không quên chỗ vàng của mình.

Còn dặn Tô Như Lan giữ cẩn thận giúp nó.

Mặc Thiên đến nhà Kiều Hạc.

Không thèm quan tâm Kiều Hạc đang bận hay không, mở miệng là nói ngay:

“Nhị Kiều, chúng ta đi một chuyến đến thôn Đại Đạo.”

Kiều Hạc đang cầm bình tưới cây, nghiêm túc tưới cho cái cây cảnh trong phòng khách như một ông chú về hưu đam mê làm vườn.

Nghe Mặc Thiên nói, anh dừng tay, quay đầu lại:

“Thôn Đại Đạo? Em có chuyện à?”

Mặc Thiên tỉnh bơ đáp:

“Tôi đi hái thuốc cứu anh.”

Kiều Hạc gật đầu như đã hiểu từ kiếp trước, nhưng vẫn không quên chọc ghẹo:

“Ừm, cứu cháu nhỏ của em là chính, tiện thể cứu tôi luôn.”

Anh tự biết thân biết phận.

Cái mạng này của anh, chẳng phải đã nhặt về nhờ hai đứa bé trong bụng Vũ Tuyết sao?

Nhưng chi tiết thì không quan trọng.

Được cứu sống ké là nhờ Mặc đại tiên nhân rủ lòng thương rồi.

Gánh nặng cứu người đã đặt lên vai Kiều Hạc, anh còn dám không đi à?

Lập tức gọi Diệp Phi dọn hành lý.

Mặc Thiên mấy hôm không đến dâng hương cho các vị tổ sư.

Tất nhiên là phải đóng gói bài vị mang theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tổ tiên không thể thiếu nhang khói được!

Mặc Thiên xách túi gai to tướng, lủi vào phòng chuẩn bị bài vị.

Vừa bước đến gần, đã thấy một bài vị trong góc “cộp” một tiếng ngã úp mặt xuống bàn thờ.

Không cần lật lên nhìn, Mặc Thiên cũng biết đó là của ai.

Vị trí đó chính là của sư phụ nàng — Chân nhân Sài.

Lông mày Mặc Thiên khẽ nhíu.

Biết ngay là sư phụ có lời muốn nói với mình.

Cô lập tức quỳ xuống đệm, châm nhang dâng lễ, hành lễ xong liền hỏi:

“Sư phụ, người có điều gì muốn dặn dò đồ nhi ạ?”

Bài vị Chân nhân Sài lại lắc lư thêm cái nữa.

Mặc Thiên bắt đầu mơ hồ.

Sư phụ ơi, người muốn nói gì vậy chứ…

Cô trầm ngâm chốc lát, liền lấy bát quái bàn ra, đặt vào lòng bàn tay.

Mặc Thiên nhắm mắt, nhẹ nhàng xoay vòng ngoài của bàn, tai lắng nghe âm thanh khe khẽ bên trong.

Bàn quay vù vù trong tay cô, trơn tru như bôi mỡ.

Không có động tĩnh gì bất thường.

Mặc Thiên cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ thấy bàn xoay tròn đều đều, không nhanh không chậm, kiên định như lòng cô vậy.

Rất lâu sau…

“Cạch” một tiếng nhẹ, bàn xoay đột ngột dừng lại ở một hướng.

Mặc Thiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào điểm dừng.

Ngón tay tính toán một hồi, cái tên ấy bật ra trong đầu:

Đại — Đạo — Sơn!

Mặc Thiên lập tức bật dậy.

Chắc chắn là Đại Đạo Sơn có chuyện!

Sư phụ mới đưa ra ám hiệu này.

Cô bước nhanh ra khỏi phòng, tốc độ như gắn động cơ phản lực, hoàn toàn khác với dáng vẻ lề mề như rùa mọi khi.

Diệp Phi đã dọn dẹp xong xuôi, vừa thấy cô liền lễ phép chào:

“Thiếu phu nhân, cô chuẩn bị xong rồi!”

Vừa nói xong câu đó…

Bị hai ánh mắt trắng dã liếc tới cùng lúc!

Một từ Mặc Thiên.

Một từ Kiều Hạc.

Chuẩn đến từng giây.

Diệp Phi cười khan hai tiếng, đúng là không cùng một nhà, thì đâu thể đồng bộ như vậy…

Biết hai người kia không thích bị gọi như thế, Diệp Phi vội đổi giọng:

“Vị thiếu phu nhân tương lai .”

Lần này, chưa kịp chờ ai phản ứng, tay của anh ta đã phản chủ.

“Bốp” một phát, tự tát mình một cái vang dội cả phòng khách.

Lực tay mạnh đến mức nửa bên mặt sưng vù, tê rần hết cả má.

Mặc Thiên liếc anh ta, mặt không biểu cảm:

“Dám nói nữa không?”

Diệp Phi: “…”

Không dám…

Muốn nói mà miệng không mở ra nổi…

Vị tiểu tổ tông này, tay ngày càng nhanh, không biết là dán bùa từ bao giờ nữa…

Mặc Thiên chẳng buồn quan tâm thêm, quay người bước ra cửa.

Kiều Hạ, khẽ cong môi, khi đi ngang qua Diệp Phi thì vỗ vai anh ta một cái:

“Lúc nào rảnh thì về tìm ba tôi khóc, ông ấy sẽ dỗ dành cậu.”

Nói rồi cười cười bỏ đi.

Phòng khách chỉ còn lại một mình Diệp Phi.

Anh ta há miệng, chẳng phát ra tiếng, chỉ để lại một tràng chửi thầm không lời.

Rồi cũng bất lực đi theo ra ngoài…

Một đoàn người, cứ thế tiến về nơi họ từng gặp nhau lần đầu — Thôn Đại Đạo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com