Chỉ thấy bên phía Cố Hương Vi, dường như đang bắt giữ một gã đàn ông da đen trần truồng.
Tô Như Lan bĩu môi, hừ lạnh:
“Con nhóc này suốt ngày dây dưa linh tinh, toàn giao du với loại người chẳng ra gì, không biết đã biến chất từ khi nào nữa!”
Vừa rồi nhắc đến Mặc Mặc, bầu không khí nhà họ Cố trầm lắng hẳn.
Giờ nhắc tới Cố Hương Vi, sự trầm lắng lại chuyển thành phẫn nộ.
Tô Như Lan càng nghĩ càng thấy bất ổn:
“Con bé này, thì ra từ lâu đã biết mình không phải con ruột, vậy mà cứ lừa cả nhà chúng ta bao lâu nay!”
“Còn bảo nó với Trương Oánh không cùng phe? Làm sao có thể không phải một phe, chúng nó đúng là cá mè một lứa mà!”
“Tôi nói rồi, từ nhỏ nó không thiếu ăn thiếu mặc, sống như một tiểu thư đài các, sao lại trở nên thế này? Là bởi vì từ nhỏ nó đã biết mình là con chim khách chiếm tổ chim yến!”
Cơn giận của Tô Như Lan hôm nay đã lên đến đỉnh điểm.
Lòng người đúng là không thể tốt bừa được!
Lúc mình thương xót người khác, người ta thì đang nghĩ cách đ.â.m d.a.o sau lưng mình!
Lần này, cha già và các anh em trong nhà họ Cố cũng không ai lên tiếng biện hộ.
Chỉ im lặng nghe Tô Như Lan trách mắng.
Chính vì họ không cãi lại, cơn giận của Tô Như Lan cứ như đ.ấ.m vào bông, không thể trút ra.
Kết quả càng nói càng tức.
Cuối cùng tức đến mức đầu óc choáng váng.
Diêu Phán Nhi thấy sắc mặt mẹ chồng không ổn, vội đỡ bà nghỉ ngơi, đưa bà về phòng.
Ba cha con cũng quay lại phòng khách.
Cha và hai con trai liếc nhìn nhau.
Một lúc sau, Cố Hưng Quốc mở miệng:
“Con bé Hương Vi nói căn nhà không đòi lại được, thật sự là không đòi được à? Tài sản đứng tên nó chắc phải cả trăm tỷ, các con nói xem sao nó lại tham lam đến vậy chứ!”
Hai anh em không nói gì.
Nhưng trước đó, cả hai đều đã tham khảo ý kiến luật sư, và luật sư cũng xác nhận lời Cố Hương Vi nói là đúng.
Căn biệt thự này, e là thật sự sắp thuộc về tay cô ta rồi.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cố Hưng Quốc nhìn sắc mặt hai con trai, liền hiểu ra.
Ông chỉ có thể thở dài theo.
Ba cha con, vừa lạnh lòng, vừa xót của…
Một lúc lâu sau, Cố Bạch Dã đột nhiên bật dậy.
Chiếc ghế phía sau anh đổ rầm xuống đất.
Dọa cho cha và anh trai nhảy dựng lên.
Cố Bạch Dã chẳng buồn để ý đến nét mặt của họ.
Ngậm điếu thuốc, lôi từ túi ra châm lên,
“Nghĩ gì cũng không được để yên chuyện này, em gọi cho anh cả, dù phải kiện cũng phải đòi, đòi được chút nào hay chút đó.”
Nói xong, anh một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, bước ra khỏi biệt thự.
Cố Bạch Dã gọi cho anh cả.
Chẳng mấy chốc, Cố Hoằng Thâm bắt máy:
“Chuyện gì?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Cố Bạch Dã vừa nghe thấy giọng “Thần Tài”, lập tức không giữ nổi bình tĩnh, nói như s.ú.n.g liên thanh qua điện thoại.
Anh báo cáo đầy đủ chuyện Mặc Thiên chưa thể quay về nhà, Cố Hương Vi dọn sang sống cạnh, còn đốt pháo ăn mừng các kiểu.
Chỉ trừ đoạn Cố Hương Vi bị ăn đòn là bị lược bỏ, còn lại tất cả hành vi của cô ta, Cố Bạch Dã đều kể hết cho anh cả.
Cố Hoằng Thâm nghe xong, im lặng hai phút.
Cuối cùng mới lên tiếng.
Giọng thì… vẫn là người băng lạnh lẽo ấy:
“Tôi biết rồi. Không có gì nữa thì cúp máy đi.”
“Hả?”
Cố Bạch Dã như thể đem một gương mặt nồng nhiệt dán lên cục nước đá, bị anh cả vả cho một cái lạnh điếng.
Anh vội vàng gọi:
“Anh cả, chuyện này bỏ qua thật à?”
“Không thì sao?” — Cố Hoằng Thâm hỏi lại: “Tôi đi đánh nó à?”
Nói xong câu này.
Anh dứt khoát cúp máy.
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút bận máy.
Cố Bạch Dã nghe tiếng tút mà sững người.
Lần đầu tiên, anh thực sự thấu hiểu cảm giác của chị dâu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cái khối băng này…
Một trái tim ấm áp đến mấy, cũng bị người làm cho lạnh vỡ tan nát!
Cố Bạch Dã không hề biết—
Ngay khoảnh khắc cuộc điện thoại vừa bị cúp, Cố Hoằng Thâm lập tức gọi thuộc hạ thân tín tới.
Dù có chuyện hay không, thuộc hạ vẫn phải tăng ca thêm một đêm…
Đêm cuối cùng cũng phủ kín.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng nửa đêm, thời gian thuộc về con người ngoài kia rốt cuộc cũng kết thúc.
Giờ này, người bình thường nào còn ra đường? Đã sớm cuộn chăn ngủ say trong tổ ấm rồi.
Mặc Thiên chính là đang chờ khoảnh khắc này.
Cô cuối cùng cũng có thể ra ngoài!
Lúc này trời đã khuya khoắt, gió đêm mùa đông rét buốt, khắp nơi không một bóng người.
Mặc Thiên len lén chui ra cũng không dễ bị phát hiện.
Cô bế Tiểu Hắc, khoác lên mình chiếc áo bông hoa cũ kỹ, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, Mặc Thiên phát hiện Kiều Hạc không theo kịp.
Cô quay đầu lại: “Đi nhanh lên.”
Kiều Hạc nhướng mày: “Tôi á? Tôi không đi đâu, đi cũng không giúp gì được cho cô…”
Mặc Thiên định đến nhà Cố Hương Vi, Kiều Hạc thật sự không hiểu mình đi theo để làm gì…
Nhưng Mặc Thiên không nghĩ như vậy.
Cô quay lại, sải bước về phía Kiều Hạc, không nói không rằng kéo tay anh, lôi anh đi luôn:
“Đi mà, đi xem náo nhiệt!”
Kiều Hạc: “…”
Nửa đêm nửa hôm, lén lút xông vào nhà người ta chỉ để “xem náo nhiệt”.
Chuyện này… hợp pháp không đấy?
Từ sau khi quen Mặc Thiên, Kiều Hạc thật sự bắt đầu nghi ngờ mình có phải là “tội phạm ngoài vòng pháp luật” rồi không…
Đáng tiếc, từ chối không có hiệu lực.
Mặc Thiên hớn hở kéo anh đi như một fan cuồng đi xem concert thần tượng.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Hạc cũng hiểu ra.
Thân phận của anh không chỉ là người xem—
Nhiệm vụ chính của anh là làm “khán giả vỗ tay”!
Mặc Tiên Tiên muốn vả mặt người ta, sao có thể thiếu khán giả, sao có thể thiếu tràng pháo tay cơ chứ…
Kiều Hạc nhìn cái gáy hồn nhiên chẳng tim chẳng phổi của cô gái trước mặt,
Bất đắc dĩ bật cười khẽ.
Rồi ngoan ngoãn bước theo cô.
Hai người, giống như trộm, né tránh camera an ninh, lén lút đi vòng ra hàng rào sau nhà Cố Hương Vi.
Mặc Thiên lập tức định dán bùa.
Kiều Hạc vội kéo cô lại, hạ giọng: “Trong biệt thự có camera, bị quay được thì sao?”
“Bọn họ không nhận ra tôi đâu.”
Gương mặt đen nhẻm Mặc Thiên hóa trang từ sáng tới giờ vẫn chưa tẩy.
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc cho Kiều Hạc xem.
Ý rõ ràng là: nhìn xem, đến anh còn chẳng nhận ra tôi đúng không?
Kiều Hạc mím môi.
Lời muốn vạch trần cô quanh quẩn trong miệng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Biệt thự khu này kiến trúc đại khái giống nhau.
Kiều Hạc biết vị trí phòng điều khiển camera.
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên con mèo béo múp trong lòng Mặc Thiên.
Con mèo này, giống hệt chủ nó, cũng đầy “tiên khí”.
Hoàn toàn có thể dụ dỗ—à không, là mèo tự nguyện mới đúng…
Kiều Hạc cúi người xuống, nói với mèo:
“Tiểu Hắc cô cô, Cố Hương Vi có phải đã bắt nạt cô không? Hôm nay Mặc Thiên muốn báo thù thay cô, nhưng có một nhiệm vụ cần cô làm.”
Tiểu Hắc cô cô thông minh cực kỳ.
Nghe nói sẽ dạy dỗ Cố Hương Vi, đến cả cua hoàng đế cũng không cần dụ, lập tức phấn chấn tinh thần.
Đôi mắt xanh – một bên xanh lam, một bên xanh lục – trừng trừng nhìn Kiều Hạc, cất tiếng “meo—” dài đầy khí thế.
Kiều Hạc cong khóe môi, lấy ra ảnh phòng điều khiển camera trong nhà mình, đặt trước mặt mèo, chỉ vào tủ thiết bị trong ảnh:
“Tiểu Hắc, nhảy lên trên tủ đó tè một phát. Đợi đến khi màn hình tắt hết thì cô quay ra. Nếu chưa tắt, tè thêm lần nữa.”
Tiểu Hắc cô cô nghe xong, đảo mắt nhìn Kiều Hạc một lúc.
Xác nhận không có chỉ thị nào khác.
Lập tức nhảy phốc vào sân biệt thự…
Đêm đen, mèo đen,
Con mèo đen hoàn toàn hòa vào màn đêm đen như mực.