Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 254



Mặc Thiên lập tức đưa tay vào túi Sở Dương lục tìm.

Kết quả, chiếc vòng tay đúng là cái mà Sở Dương từng tặng cô.

Nhưng điều kỳ lạ là, lúc tặng chỉ có một chiếc, vậy mà giờ đã thành một đôi…

Chiếc vòng này, lúc trước Mặc Thiên đã bảo Sở Dương đi tìm chiếc còn lại.

Người sở hữu nửa còn lại của cặp vòng này, chắc chắn là quý nhân của nhà họ Sở.

Khi ấy Sở Dương còn nói muốn nhờ cô tìm giúp.

Không rõ từ bao giờ, cậu ta đã tự tay tìm đủ cả đôi…

Cặp vòng này vốn dĩ là một cặp song sinh, là báu vật được để lại bởi người có công đức cực cao, linh khí dồi dào, có thể bảo hộ chủ nhân, mang lại phúc khí.

Không hiểu nổi, Pháp Hải khi ấy đã dùng thứ phù chú thiếu đạo đức gì mà khiến chiếc vòng phát huy sức mạnh, suýt nữa lấy mạng ông ta…

Mặc Thiên sắp xếp lại những gì Sở Dương vừa kể.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Pháp Hải đã nói gì với cậu? Nguyên văn ấy.”

Lúc trước Sở Dương không muốn Cố Bạch Dã nghe được, nên mới kéo Mặc Thiên ra chỗ khác.

Giờ Mặc Thiên hỏi, cậu không thể không kể.

“Tôi không nhớ rõ lắm từng câu từng chữ, đại khái là như thế này: ‘Chỉ có âm dương mới hòa hợp được, trái cấm không nên nếm thử. Đại đạo từ bi, bản đạo Pháp Hải đến để giúp các người nhận rõ lòng mình, tuổi trẻ chớ đi vào đường lầm lỡ. Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn.’”

Mặc Thiên nghe xong, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, rồi liếc mắt nhìn Sở Dương:

“Vậy… người đi cùng cậu hôm đó, là bạn gì?”

Sở Dương: “…”

Cái này… phải nói thế nào đây…

Bạn… bạn trai?

Sở Dương không lên tiếng.

Nhưng tay đang lái xe thì run lên từng đợt vì căng thẳng.

Cậu đã hứa chắc với ông nội rằng giữa cậu và Tề An không có gì, chỉ là bạn bè…

Nhưng… đầu thì nghĩ vậy, tim lại không chịu nghe lời.

Lá bùa “phòng sắc nam” mà đại sư Mặc Thiên tặng, cậu chỉ mới đeo có hai ngày.

Hiệu quả thì miễn bàn — Tề An gọi điện thì bận, cậu gọi lại thì Tề An bận, nói chung hai người cứ như bị cách ly, không sao liên lạc được.

Gửi tin nhắn WeChat thì… gửi không qua.

Hẹn nhau ở một chỗ bé tí mà hai người tìm cả buổi vẫn không thấy nhau…

Cuối cùng, Sở Dương tự tháo bùa xuống.

Thậm chí còn cung kính dâng nó lên bảo các trong nhà.

Câu hỏi của Mặc Thiên, Sở Dương không trả lời.

Nhưng thái độ cậu đã rõ mười mươi, đến mức dù Mặc Thiên có chậm hiểu đến đâu cũng đoán ra được.

Cô liếc cậu, lườm lườm:

“Vậy sao cậu lại lừa ông nội?”

“Tôi không định lừa đâu, tôi đã cố rồi, nhưng mà…”

“Hừ, đồ dối trá.” – Mặc Thiên khinh khỉnh quay đầu, không thèm nói chuyện nữa.

Sở Dương mím môi, tự thấy mình có lỗi.

Nếu đã làm sai, thì để ông nội phạt là đúng rồi.

Chỉ là… đừng để ông Pháp Hải đến vu oan giá họa nữa có được không…

Sở Dương đâu biết.

Lúc này Tề An đã bị cảnh sát tạm giữ điều tra.

Mà cậu ta cũng bị liệt vào danh sách đối tượng bị truy bắt…

Chuyện xảy ra buổi sáng quá sức kinh hoàng, hàng loạt hành khách ở sân bay đều tận mắt chứng kiến, video giám sát ghi hình rõ mồn một, có hình có bằng chứng…

Thực tế, những người nhìn tận mắt còn chưa bị sốc bằng những gì ghi trong camera.

Trong video, một ông ăn mày già cúi người chắp tay chào hai thanh niên, nói mấy câu, rồi rất lịch sự dán một tờ bùa vàng lên người một trong hai người họ.

Không ai ngờ được, ngay sau đó, từ người thanh niên kia b.ắ.n ra một luồng sáng trắng.

Phóng thẳng về phía ông lão, khiến ông ta bị hất văng đi một đoạn xa, ngã xuống đất thì mặt lập tức chuyển sang tím bầm…

Cảnh tượng chẳng khác gì trong mấy bộ phim truyền hình rẻ tiền, nhân vật phụ bị điện giật một cái c.h.ế.t luôn…

Cư dân mạng lập tức hóa thân thành thám tử.

Lên mạng phân tích tình huống, đoán xem Sở Dương đang mang theo vật gì mà lại có thể tạo ra hiệu ứng khủng khiếp như vậy.

Nỗi lo của Sở Dương trước đó, không hề thừa.

Tuy cậu không làm gì cả.

Nhưng… ai sẽ tin rằng cậu thật sự không làm gì?

Hai người họ nhanh chóng tới bệnh viện.

Sở Dương vừa đến nơi liền bị cảnh sát khống chế.

Căn bản không cho cậu có cơ hội giải thích gì cả, mọi chuyện đều phải về đồn mới nói rõ được.

Sở Dương mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn Mặc Thiên cầu cứu.

Nhưng Mặc Thiên lại không nhìn cậu lấy một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ánh mắt cô dán chặt vào t.h.i t.h.ể đang được đẩy ra từ phòng bệnh, được phủ bằng một tấm vải trắng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù được phủ kín.

Nhưng Mặc Thiên vừa nhìn đã nhận ra người bên dưới…

Không phải ai khác—chính là đồ đệ cưng của cô, Pháp Hải…

Tim Mặc Thiên thắt lại một nhịp.

Cô từng tính được rằng trong vòng mười ngày tới, Pháp Hải sẽ gặp đại kiếp nạn.

Theo như cô tính, kiếp nạn này đúng ra sẽ xảy ra vào ngày thứ mười.

Kế hoạch ban đầu của cô là đến ngày ấy sẽ sắp đặt để Pháp Hải gặp một biến cố gì đó, để khi kiếp xảy ra, cô có thể ra tay cứu giúp, giúp hắn vượt qua cửa tử.

Không ngờ, vì một sự trùng hợp kỳ lạ, Pháp Hải lại vô tình chạm phải cơ quan của chiếc vòng ngọc.

Kết quả, kiếp nạn… đến sớm hơn dự kiến.

Mặc Thiên đứng một bên, nhìn t.h.i t.h.ể nằm im dưới tấm vải trắng.

Cô bước nhanh về phía giường bệnh.

May mà cảnh sát lúc này đang bận xử lý Sở Dương, không chú ý đến cô.

Bên cạnh giường chỉ có hai cô y tá trẻ.

Mặc Thiên nhanh chóng né qua, vung tay kéo phăng tấm vải trắng trên người Pháp Hải, lộ ra khuôn mặt tím đen của ông ta.

Hai y tá bị dọa cho giật mình: “Này cô làm gì đấy? Mau đắp lại chăn đi!”

Vừa nói, họ vừa tiến tới định giật lại tấm vải.

Mặc Thiên vừa tránh né họ, vừa giữ ánh mắt dán chặt vào Pháp Hải.

Hồn phách vẫn còn!

Vẫn chưa bị câu đi!

Khí tức linh hồn vẫn còn lại một tia!

Mặc Thiên lập tức lật túi lấy ra đôi vòng ngọc.

Cô lấy thêm hai lá bùa, dán lên vòng rồi hất thẳng về phía Pháp Hải.

Động tác nhanh đến mức hai y tá chỉ thấy một cái bóng lướt qua trước mắt, hoa cả mắt chẳng kịp phản ứng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt ấy thôi…

Trên cổ tay đen sạm của Pháp Hải đã xuất hiện hai chiếc vòng ngọc xanh biếc — màu xanh đậm rợn người kiểu “lục hoàng đế”.

Mặc Thiên lập tức niệm chú từ xa, ngón tay chĩa thẳng về phía Pháp Hải, vòng ngọc sáng lên một luồng ánh sáng lấp lánh.

Thấy ánh sáng lóe lên ấy, Mặc Thiên khẽ thở phào.

Dù gì đi nữa, ít nhất cũng giữ được mạng Pháp Hải thêm vài ngày…

Làm xong mọi thứ, cô đưa lại tấm vải trắng cho y tá.

Hai y tá nhìn cô như nhìn một người điên — không biết là từ đâu chạy tới, vừa giở khăn ra xem xác, lại còn đeo mấy cái vòng giả lòe loẹt…

Cả hai cùng trừng mắt lườm cô một cái.

Sau đó nhanh chóng đắp lại chăn cho Pháp Hải.

Không ngờ, vừa đắp xong…

Tấm chăn đã bị người bên trong — hất tung ra ngoài!

“AAAAAAAAAAA!!!!!!!”

Hai y tá hét lên thất thanh.

Ngay lập tức lùi lại mấy chục bước, mặt tái mét.

Cảnh sát cũng đứng hình — người này… không phải vừa mới tắt thở sao? Sao lại… sống lại rồi?

Pháp Hải từ trên giường ngồi bật dậy, đầu đen sì, nghiêm trang chắp tay thi lễ với mọi người xung quanh, vẻ mặt chính khí lẫm liệt:

“Yêu đương cấm kỵ, âm dương bất hợp, tuyệt đối không được! Hai vị thiện nam nên nghe lời khuyên của bần đạo!”

Mặc Thiên: “…”

Đạo giáo vốn dĩ dạy thuận theo tự nhiên.

Dù có nói đến chuyện âm dương hòa hợp, thì cũng chẳng liên quan gì đến người không tu đạo, không theo đạo.

Vậy mà ông già này lại bám lấy không tha, sống c.h.ế.t đòi chia rẽ người ta…

Pháp—Hải—

Đúng là không hổ với cái tên này…

Pháp Hải tỉnh lại.

Cảnh sát ngay lập tức ghi lời khai.

Vừa nghe nói mình đã hiểu lầm hai “thiện nam”, ông lập tức lên tiếng đính chính, thay họ gỡ tội, làm rõ mọi hiểu lầm.

Trong khi cư dân mạng còn đang sôi nổi điều tra, thì bên công an đã tung thông báo bác bỏ tin đồn — chỉ là bệnh nền của cụ tái phát, hiện giờ đã tỉnh lại…

Cư dân mạng sượng trân, chẳng còn gì hay ho, tan rã trong im lặng.

Cảnh sát cũng rút quân.

Cả sự việc cuối cùng chỉ là một cú hiểu lầm lớn.

Nhưng Mặc Thiên thì biết rất rõ.

Cô chỉ có thể giữ lại mạng cho ông ấy trong ba ngày.

Muốn sống tiếp, thì phải…

Ài… lần đầu tiên trong đời, Mặc Thiên cảm thấy có chút… áy náy thật rồi…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com