Lúc bột đen kia bị hắt ra, hai bệnh nhân kia lập tức ngơ ngác.
Sau vài giây ngừng đọng, họ như bị ma nhập, quay người đi tới sát tường, “rầm rầm” đập đầu vào tường.
Âm thanh vang dội đến mức vữa tường cũng rơi lả tả.
Những người trong phòng bị dọa cho giật mình.
Vịt Bay Lạc Bầy
Hồi nãy còn muốn g.i.ế.c người, giờ đã định tự sát rồi sao?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Mặc Thiên đã nhanh chân bước vào.
Cô vừa niệm chú, tay xoay nhẹ, lập tức hóa giải sát khí cho hai người kia.
Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức người ngoài chưa kịp chớp mắt đã xong.
Hai bệnh nhân kia ngay lập tức dừng lại, đứng bất động trước tường.
Mặc Thiên cũng không quan tâm đến họ nữa.
Cô quay người, hướng về đám bệnh nhân trong phòng giơ tay khẽ quát một chữ:
“Thu!”
Chỉ một tiếng, mà uy lực hơn cả chỉ huy quân đội.
Lệnh vừa ban ra, tất cả bệnh nhân điên loạn lập tức xoay người lại, bước đến giữa phòng, chân bước đều tăm tắp, tự động xếp thành một vòng tròn.
Còn bệnh nhân ngoài phòng, nghe thấy cũng đồng loạt gom thành vòng tròn…
Trong phòng một vòng, ngoài phòng ba vòng.
Không ai bỏ chạy, tất cả ngoan ngoãn nắm tay nhau… đi vòng vòng.
Người trong ngoài nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy lạnh sống lưng.
Họ nhìn đám bệnh nhân.
Rồi lại nhìn Mặc Thiên.
Không lẽ, cô gái này là… thủ lĩnh đám điên?
Sau khi đám bệnh nhân bị khống chế, Cố Nam Cảnh không có thời gian xem kịch.
Anh lập tức dẫn nhân viên y tế đưa đám bệnh nhân bên ngoài về phòng, sắp xếp người trông giữ.
Làm xong mới chạy về phòng bệnh.
Vừa đến cửa phòng, anh thấy bên ngoài vây đầy người, ai nấy mặt mũi đều lộ vẻ khó tả.
Anh khó hiểu đứng thẳng, nhón người nhìn vào trong phòng—
Chỉ thấy bên trong lúc này bình yên đến lạ, thậm chí còn có chút khí chất “trang trọng tiếp đón khách quý”…
Ba vị lãnh đạo đứng trong đó.
Mặc Thiên đứng ngay cửa.
Mấy bệnh nhân đứng hai bên phòng, như đang “chào mừng khách đến thăm”.
Mặc Thiên chậm rãi liếc nhìn những người trong phòng, hỏi:
“Lãnh đạo, có thấy ai dùng tà thuật chưa?”
Ba vị lãnh đạo: “……”
Gương mặt ông ta hiện lên vài phần ngượng ngập.
Nhưng sau vài giây, xét tình hình hiện tại, vẫn phải cắn răng gật đầu, chỉ vào người phụ nữ đang nằm dưới đất:
“Thấy rồi, là cô ta.”
Mặc Thiên tiếp tục hỏi:
“Vậy các người biết tôi là ai không?”
Lãnh đạo vẻ mặt cam chịu.
Lúc này đã bị ép tới chân tường, không cúi đầu không được…
Ông ta thở dài, nghiêm túc đáp:
“Cô là cảnh sát.”
Mặc Thiên nghe vậy, khóe môi cong lên cười, làm động tác mời:
“Lãnh đạo đi thong thả.”
Vừa dứt lời, đám “tiểu binh tâm thần” phía sau cô đồng thanh hô to:
“Lãnh đạo đi thong thả!”
Ba vị lãnh đạo: “……”
Những người trong viện tâm thần này, cũng… lễ phép phết đấy chứ…
Vị lãnh đạo đầu tiên, run như cầy sấy, từ giữa hàng “đón khách” của đám bệnh nhân đi ra.
Ngay sau đó, vị lãnh đạo thứ hai cũng đứng vào “đường tiễn khách”.
Mặc Thiên vẫn y như lần trước hỏi:
“Ngài thấy ai dùng tà thuật?”
Lãnh đạo: “Cô ta dùng tà thuật.”
Mặc Thiên: “Vậy tôi là?”
Lãnh đạo: “Cô là cảnh sát.”
Đến vị thứ ba, trả lời còn nhanh hơn, không đợi Mặc Thiên nói nửa chữ, đã vội vã phun ra một câu hoàn chỉnh, giọng như sợ chậm một giây sẽ mất mạng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cô ta dùng tà thuật, cô là cảnh sát!”
Mặc Thiên vui vẻ tiễn hai vị cuối cùng rời đi.
Bộ dạng cung kính ấy… đến cả anh ruột cũng chưa từng được thấy.
Ba vị lãnh đạo vội vã rời khỏi hang hổ, vừa bước ra đến hành lang thì hai chân mềm nhũn, phải vịn tường mới đứng vững.
Cố Nam Cảnh vội chạy tới hỏi thăm.
Lãnh đạo nhìn thấy anh, định nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật ra thắc mắc trong lòng:
“Viện trưởng Cố, rốt cuộc là anh làm viện trưởng, hay em gái anh làm viện trưởng thế?”
Cố Nam Cảnh: “……”
Em gái tôi…không phải viện trưởng…nhưng chuyên trị các thể loại không phục…
Lúc này trong phòng bệnh, chỉ còn lại đám bệnh nhân “xếp hàng đón khách”, và vợ chồng phó viện trưởng.
Phó viện trưởng vừa nhìn thấy thế trận của Mặc Thiên, đã biết cô sẽ không tha cho mình.
Ông ta thở dài thườn thượt, vẻ mặt như muốn buông xuôi:
“Tôi biết cô muốn thay anh cô xả giận! Cô muốn làm gì thì làm, thắng làm vua thua làm giặc. Cô là tiểu đạo sĩ, có chút bản lĩnh.
Tôi tranh không được chức viện trưởng, tôi nhận thua! Nhưng còn tam ca cô thì sao? Cậu ta còn trẻ, sao lại được làm viện trưởng? Rõ ràng tôi kinh nghiệm phong phú hơn!”
Ngữ khí đầy oán khí, dồn nén mấy năm nay, một hơi trút sạch.
Mặc Thiên nghe xong, mặt không biểu cảm, lặng lẽ nhìn ông ta một lúc, rồi chậm rãi trả lời:
“Bởi vì anh ấy… số tốt.”
Phó viện trưởng: “……”
Câu trả lời này… còn đau hơn d.a.o đ.â.m vào tim.
Ít ra kiếm cớ khác cũng được, lại nói số tốt hơn ông ta—thế thì biết đi đâu đòi lại công bằng?
Sắc mặt ông ta khó coi vô cùng.
Mặc Thiên nhìn ông ta chằm chằm, quan sát từ trái sang phải, cuối cùng coi như tặng miễn phí một quẻ:
“Thật ra số ông cũng không tệ. Nhưng có vợ xấu tính, khiến vận mệnh suy sụp, đức hạnh tiêu tán. Nếu kéo dài, tất sẽ gặp tai họa.
Hôm nay gặp tôi, coi như ông phúc lớn mạng lớn. Tôi khuyên một câu: chỉ cần tránh xa vợ ông, là có thể khôi phục vận số.”
Phó viện trưởng nghe vậy, ánh mắt lập tức quay sang người vợ đang co rút trong góc.
Người phụ nữ kia trông như cái xác không hồn, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm.
Mặc Thiên không để bà ta có cơ hội nghĩ ngợi.
Cô trực tiếp bước tới, giật lấy chiếc lọ nhỏ trong tay bà ta.
Vừa chạm vào, cô đã cảm nhận được luồng tà khí bên trong.
Không thể không nói, người chế ra thứ này, rất có bản lĩnh.
Dám đem tà khí luyện thành bột.
Mặc Thiên nghi ngờ, có phải người trong Cốc Vu Y chưa c.h.ế.t hết, nên mới chế ra lắm thuốc kỳ quái thế này?
Cô lắc lắc chiếc lọ trong tay, nhìn người phụ nữ, hỏi:
“Nói đi, ai đưa cho bà cái này? Vì sao bà lại có?”
Người phụ nữ sững sờ ngẩng đầu, không nói một lời, một chữ cũng không chịu hé ra.
Mặc Thiên cũng chẳng buồn ép.
Cô lắc lọ thuốc trong tay, nhìn bà ta rồi quay sang nhìn chồng bà ta.
Gật đầu ra vẻ đã quyết định:
“Dù gì thứ này cũng gây hại, người ngoài không phát hiện được. Vậy để tôi thử lên chồng bà, xem có tác dụng gì không.”
Nói rồi, Mặc Thiên mở nắp lọ, tiến thẳng về phía phó viện trưởng, dí thẳng vào mũi ông ta.
Người phụ nữ hoảng sợ hét lên:
“Đừng! Tôi nói! Tôi nói! Đừng làm hại chồng tôi!”
Hóa ra bà ta… vẫn thương chồng.
Cô gái điên này, nhìn thế nào cũng giống kiểu nói là làm, chẳng ai dám đánh cược.
Cuối cùng, bà ta đành khai ra nguồn gốc lọ thuốc.
Loại thuốc này khiến người ta mất đi thần trí, nhanh chóng quên bản thân là ai, từ đó sinh ra các hành vi tự hại kỳ quặc.
Bao gồm nhưng không giới hạn: rạch tay, cắn lưỡi, đập đầu, uống thuốc độc…
Người kia nói với bà, thuốc này có thể khiến người ta điên trong 6–7 ngày, sau đó sẽ tự khôi phục.
Có thể dùng nó để điều trị bệnh nhân tâm thần, giúp chồng bà nổi danh.
Thế là bà ta tin thật.
Phương pháp này quả thật hiệu quả, nhờ “liệu pháp đặc biệt” do chính mình sáng tạo, Ngô Chí Thành nhanh chóng nổi tiếng trong ngành.
Cứ thế từng bước leo lên vị trí phó viện trưởng.
Tuy nhiên, có hai bệnh nhân, phải dùng thuốc suốt đời.
Mỗi tuần đều phải hít hoặc nuốt thứ bột màu đen này.
Hai người đó, chính là hai người vợ trước của Kiều Thiên Thắng…
Mặc Thiên nghe đến đây, liền ngắt lời bà ta, hỏi ra điều mình thắc mắc nhất:
“Vì sao họ tự làm tổn thương mình, mà lại đều nói là Cố Nam Cảnh đã hại họ?”