Cố Bạch Dã vừa chạm mắt với Mặc Thiên, tim lập tức lạnh toát, có một cảm giác chẳng lành gì cả…
Quả nhiên, linh cảm không sai.
Chỉ thấy Mặc Thiên lắc đầu đầy thương cảm với anh, bình thản nói:
“Phù chú của tôi chỉ hiệu nghiệm ba ngày. Anh có gì cần nói, thì nói hết đi.”
“!!!”
Cố Bạch Dã lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi bên cạnh Vũ Tuyết, mặt mũi khiếp đảm nhìn Mặc Thiên.
Nhưng anh biết, con nhóc này không nói dối bao giờ…
Trái tim Cố Bạch Dã lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cả bờ vai như sụp xuống, giống như quả bóng xì hơi.
Không khí trong xe trở nên nặng nề.
Sắc mặt của Vũ Tuyết và Đồng Anh Tư cũng trở nên rất khó coi.
Vũ Tuyết bám lấy lưng ghế của Mặc Thiên, định lên tiếng, nhưng không ngờ Mặc Thiên nháy mắt tinh quái với cô một cái.
Vũ Tuyết sững người, rồi lập tức ngậm miệng lại.
Đồng Anh Tư cũng nhận được ánh mắt ra hiệu của Mặc Thiên.
Chỉ có Cố Bạch Dã ngồi sau xe là vẫn còn u ám như đưa tang.
Anh chống tay lên đầu gối, đỡ lấy trán, thở dài thườn thượt:
“Không lẽ tôi cũng giống thằng con tôi, lại phải nhờ lão Nhị nhà họ Kiều cứu nữa sao…”
Mặc Thiên nghe vậy, lắc đầu:
“Chưa chắc đâu. Kiều Hạc chưa chắc chịu cứu anh. Ai bảo bình thường anh không chịu làm người tốt.”
Cố Bạch Dã: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tặng chính mình một bản nhạc “Lương Lương” cho hợp cảnh.
Nhưng mà bản tính Cố Bạch Dã vốn lạc quan.
Chẳng mấy chốc đã tự điều chỉnh lại tâm trạng.
Giờ quan trọng là phải nói chuyện nghiêm túc trước đã!
Anh quay sang, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vũ Tuyết:
“Tuyết nhi, nếu chồng có mệnh hệ gì…
Em phải cố gắng sống tốt, chăm sóc con trai thật đàng hoàng.
Anh nói cho em biết, ở Kinh đô anh có bảy căn nhà, hai căn là sở hữu chung của tụi mình, năm căn còn lại, anh đã chuyển hết sang tên em mấy ngày nay rồi.
Anh còn ba công ty, một cái là sàn đấu giá, một cái là…”
Cố Bạch Dã bắt đầu nghiêm túc giao phó di sản.
Vũ Tuyết mím môi, cố nhịn cười.
Sắp không nhịn nổi nữa rồi…
Đúng lúc đó, Đồng Anh Tư đã lái xe vào khu vực náo nhiệt ở ngoại thành.
Cô quay sang hỏi mọi người trong xe:
“Giờ chúng ta đi đâu trước?”
“Bệnh viện.”
Mặc Thiên bình thản thốt ra hai chữ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Lúc này, Cố Bạch Dã cũng đã dặn dò xong phần lớn “di sản”.
Anh ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên, hỏi:
“Đến bệnh viện làm gì?”
Mặc Thiên không thèm quay lại, tiện miệng ném cho lão Lục một câu:
“Em chỉ giữ mạng được ba ngày, còn lại thì phải xem bác sĩ có giải được độc không.”
Cố Bạch Dã: “?!!!”
Anh sững ra nửa giây mới hoàn hồn:
“Vậy là vẫn còn cứu được à!”
Nghe vậy, Mặc Thiên mới quay người lại, nghiêm túc gật đầu với lục ca:
“Ở đây này”—cô chỉ vào đầu—“hết cứu nổi rồi.”
Cố Bạch Dã: “…”
Con nhóc này thật sự là em ruột nhà ai vậy?
Chuyên gia đào hố cho anh trai nhảy…
Đồng Anh Tư và Vũ Tuyết cố nhịn cười đến đau cả bụng.
Mãi đến khi đưa Cố Bạch Dã vào phòng cấp cứu, hai người mới phá lên cười.
Không thể không nói, Mặc Thiên đúng là trị đám anh trai nhà họ Cố một cách gọn gàng dứt khoát.
Cười đã rồi, hai người mới ngồi xuống cạnh Mặc Thiên.
Suốt dọc đường bị Cố Bạch Dã chọc cho không ngừng nghỉ,
bây giờ Vũ Tuyết mới có cơ hội hỏi chuyện di chúc của cụ bà họ Chung.
“Thiên Thiên, em chỉ nghe qua một lần mà đã đoán được chỗ bà ấy giấu đồ, lợi hại thật đấy!”
Nhưng vừa dứt lời khen, Mặc Thiên đã nhún vai:
“Không tìm thấy.”
“Hả?” Vũ Tuyết khó hiểu nhìn cô.
Lúc ở ngôi nhà ma, rõ ràng cô còn rất chắc chắn nói rằng đã tính ra vị trí cất giấu mà?
Mặc Thiên thờ ơ trả lời:
“Gạt hắn thôi.”
Thật ra Mặc Thiên cũng nghe được đoạn Vũ Tuyết đọc di chúc, nhưng cô chẳng hiểu ra manh mối gì cả.
Chỉ là, lúc ấy, cô bỗng cảm nhận được khí tức của sinh vật nguy hiểm bên ngoài căn nhà ma.
Cô lập tức hiểu ra—Trì Tu Viễn không nhắm vào cô và Vũ Tuyết.
Vì có livestream phát trực tiếp, nên hai người bọn họ sẽ không bị tấn công.
Tên xấu xa đó, là muốn ra tay với Đồng Đồng và lục ca!
Ý thức được điều này, Mặc Thiên lập tức dẫn theo đám “ma giả” chạy sang bên kia tìm Vũ Tuyết.
Cô không thể để Vũ Tuyết ở lại một mình, cho dù đã có bùa hộ thân, nhưng tên đó lại biết những điều mà Vũ Tuyết đang muốn điều tra.
Còn lý do vì sao Mặc Thiên nói mình “đã tính ra nơi cất giấu”—là bởi vì…
Cô muốn khiến tên xấu xa kia tức điên lên!
Mặc Thiên kể lại đầu đuôi cho Đồng Anh Tư và Vũ Tuyết nghe.
Nghe xong, hai người há hốc mồm, c.h.ế.t lặng.
Một lúc sau, Đồng Anh Tư giơ ngón cái:
“Thiên Thiên, nhà họ Cố mà có em, đúng là phúc lớn trời ban.”
Vũ Tuyết cũng gật đầu theo:
“Là phúc lớn trời ban thật đấy!”
Mặc Thiên được hai bà chị dâu khen, khẽ nhếch môi cười.
Sau đó, cô nghiêm túc nói:
“Phúc khí lớn thế này, nhị tẩu à, chị tái hôn đi.”