Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 303: Cô ấy đã ra tù rồi - Cô gái tên Cố Hương Vi



Mặc Thiên kéo Cố Thiếu Đình rời khỏi phòng bệnh.

Cố Thiếu Đình nhìn chằm chằm vào cái đầu tròn trịa như quả bóng của cô nhóc, không nhịn được bật cười.

Anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô.

“Thiên Thiên, lần sau nếu muốn xử lý người ta thì đừng có làm trước mặt Thất cô cô, tốt nhất là… cũng đừng để ai nhìn thấy.”

Mặc Thiên quay đầu nhìn anh:

“Anh không phải cảnh sát à?”

“Ờ…”

Cố Thiếu Đình bị hỏi đến ngẩn người.

Một lúc sau, cười gượng: “Cảnh sát tin vào chứng cứ. Không có chứng cứ thì làm sao kết án được.”

“Ồ—” Mặc Thiên à lên một tiếng, như bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó cô nhóc bắt đầu ngân nga hát khe khẽ, tâm trạng tốt lên thấy rõ.

Cố Thiếu Đình theo sau, càng nghĩ càng thấy bất an.

Anh bỗng có một dự cảm không lành…

Cô nhóc này… không phải đang tính toán gì đó đấy chứ?

Cuối cùng Thất cô cô vẫn phải nhập viện vì huyết áp cao.

Bác sĩ bảo nếu không kịp thời hạ áp, có thể dẫn đến ngất xỉu, thậm chí xuất huyết não.

Không thể coi thường thể trạng người bệnh.

Lúc này, Bạc Thiên Trạch đang đứng ngoài phòng bệnh, đến cửa cũng không được bước vào.

Bởi vì mấy anh em nhà họ Cố đã chặn ông ta lại, nói sợ Thất cô cô nhìn thấy mặt ông ta lại tăng xông máu.

Mặc Thiên cũng đến trước cửa phòng bệnh đi một vòng.

Tất nhiên cô càng không thể vào.

Không những thế, đến một lời cũng không ai dám để cô nói ra.

Cố Chấn Hồng hệt như đang tiễn thần ôn dịch, lập tức tiễn cô nhóc rời khỏi khu bệnh viện.

Lúc này cũng đã tối muộn.

Người nhà họ Cố tạm biệt Thất cô cô, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng đã đến đây rồi, không thể không ghé thăm Lão Lục đang nằm tầng sáu.

Không thì trông có vẻ quá vô tình.

Thế là cả đoàn lại kéo nhau lên tầng sáu, đến thăm Cố Bạch Dã.

Hôm qua Cố Bạch Dã vì chuyện tìm vợ mà bận rộn khắp nơi, không tìm được, nhưng lại kéo dài ba ngày điều trị thành bảy ngày nằm viện.

Giờ anh đang nằm trên giường, buồn bực nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cửa mở.

Cố Bạch Dã quay đầu lại, thấy người đến là cha mẹ.

“Mẹ, bố, sao hai người đến đây?”

“Tiện đường ghé thăm con.” Tô Như Lan chẳng thèm tỏ ra dễ chịu chút nào.

Cố Bạch Dã nghe vậy, nhếch môi cười cợt:

“Tiện đường? Muộn thế này rồi mà cả nhà tiện đường? Thương con thì cứ nói thẳng, ngại gì?”

Cả nhà họ Cố: “…”

Thôi vậy, khỏi giải thích.

Nói ra chỉ tổ đau lòng…

Mọi người cũng rất ăn ý mà coi như lời Cố Bạch Dã nói là thật.

Giờ trông anh ta cũng thật sự tiều tụy.

Miệng tuy còn đùa giỡn, nhưng sắc mặt thì trắng bệch xen xanh, toát lên vẻ bệnh tật.

Tô Như Lan biết, lão Lục đang lo cho Vũ Tuyết.

Dù ai cũng biết Mặc Thiên có bản lĩnh…

Nhưng nhà nào mà vợ có thai rồi mất tích, người chồng còn có thể thản nhiên như không, chờ vợ tự về được, thì tám phần là đầu óc có vấn đề rồi!

Huống chi, đừng nói là lão Lục.

Ngay cả bà – mẹ chồng – cũng chẳng yên lòng được.

Tô Như Lan nhìn Cố Bạch Dã, thở dài:

“Giờ thì biết lo rồi, trước đây sao không đối xử tốt hơn với Tuyết nhi!”

“Khi nào con không tốt với cô ấy?”

Cố Bạch Dã lập tức biện hộ, không để mình bị đổ oan dù chỉ một giây.

Thật ra nói tốt thì cũng tốt—tiêu tiền không tiếc, vật phẩm đấu giá để vợ chọn trước, thích gì mua về luôn.

Mà nói không tốt thì cũng đúng—tính khí nóng nảy, vợ phải nghe lời, lại còn kèm thêm một “em gái nuôi”, cuộc sống hai người thành ba người.

Chuyện này, nói bên nào đúng cũng có lý.

Nhưng trong mắt mẹ thì con trai dĩ nhiên là sai.

Tô Như Lan gõ “cốc” vào đầu anh ta:

“Hồi đó kết hôn thì không tình nguyện, giờ thì vợ ơi vợ à, giờ biết quý rồi phải không? Muộn rồi, người ta không cần con nữa.”

Cố Bạch Dã: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vịt Bay Lạc Bầy

Mẹ ruột chính là người, dù con đang bị thương, vẫn không quên sát muối vào vết đau…

Anh bất lực thở dài:

“Mẹ à, giờ mẹ đừng chọc con nữa. Đợi Tuyết nhi về rồi, mẹ muốn treo con lên tường hong gió cũng được.”

Giờ Cố Bạch Dã chẳng còn tâm trí đâu mà cãi nhau với mẹ.

Nghĩ đến việc Vũ Tuyết bị tên biến thái Trì Tu Viễn bắt đi, anh đã lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ.

Tô Như Lan nghe xong, lườm anh một cái:

“Hứ, treo con lên còn không bằng treo thịt xông khói, ít ra còn ăn được.”

Chửi xong rồi, bà cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng vừa lui xuống, em gái lại bước lên…

Thấy Mặc Thiên vẫn bộ dạng vô tư như thường, đi tới trước mặt Cố Bạch Dã.

Cô nhìn anh một lúc rồi nói:

“Dù sao anh cũng không thương Tuyết nhi, chỉ muốn tìm con thôi. Vậy năm sau em mang con anh về cho.”

“??? Cái gì mà lời quái quỷ thế này!”

Cố Bạch Dã hoảng hốt nhảy bật khỏi giường.

Nhìn cô em gái như nhìn sinh vật ngoài hành tinh:

“Ai nói anh không thương Tuyết nhi? Dù không có con, anh cũng phải tìm cô ấy về!”

Anh vội vàng giải thích, không dám chậm một giây.

Bởi vì đầu óc em gái anh, vốn đã khác người.

Chỉ cần không nói rõ, là cô có thể lạc lối bất cứ lúc nào.

“Thật sự thương hả?” Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh.

“Đương nhiên là thật!” Cố Bạch Dã lập tức cam đoan.

Hận không thể m.ó.c t.i.m ra chứng minh.

“Ồ.” Mặc Thiên thản nhiên đáp. “Vậy em tìm Tuyết nhi về, con thì khỏi cần.”

Cố Bạch Dã: “…”

Tổ tông ơi, em đang muốn anh quỳ xuống cầu xin đấy à…

Cố Bạch Dã kéo tay Mặc Thiên, nhấn mạnh lặp đi lặp lại:

Anh muốn cả vợ lẫn con, phải khỏe mạnh trở về, còn muốn đưa cả bố mẹ vợ về nữa.

Anh sẽ chăm sóc cả nhà thật tốt, không để ai chịu khổ nữa.

Anh một lòng biểu lộ trung thành, lải nhải đến mức cả phòng buồn ngủ.

Lúc này Mặc Thiên mới gật đầu:

“Vậy thì chờ đi, Tuyết nhi còn chưa tìm được ba mẹ.”

Cố Bạch Dã nghe xong, lại hồi hộp.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra:

“Em biết tình hình của Tuyết nhi?”

“Biết chứ, em có máy nghe trộm mà.” Mặc Thiên chỉ chỉ vào tai mình.

Cố Bạch Dã nghi hoặc nhìn cô:

“Em lấy ở đâu ra cái đó?”

Mặc Thiên: “Anh mua đó.”

Cố Bạch Dã: “…”

Ờ thì… đúng là cái máy nghe trộm anh mua cho Vũ Tuyết, mới bỏ trong túi cô được nửa ngày…

Cố Ngọc Uyên nằm viện bảy ngày.

Bảy ngày này, Cố Hoằng Thâm ngày nào cũng bị Thất cô cô gọi vào bệnh viện để hỏi tiến độ cứu Cố Hương Vi.

Tần suất đến bệnh viện còn nhiều hơn đi làm.

Hai vị trưởng bối trong nhà đều ra lệnh phải cứu người.

Cố Hoằng Thâm nào dám không nghe?

Chỉ cần không nghe, Thất cô cô sẵn sàng liều mạng với anh.

Tội phạm kinh tế, cách giải quyết đơn giản thôi:

Chỉ cần chịu bồi thường, bồi thường lớn, so với việc giam người thì nộp phạt thực tế hơn nhiều.

Tới ngày thứ tám, cuối cùng Cố Hương Vi cũng được bảo lãnh ra trước hạn.

Ngày cô rời khỏi trại tạm giam.

Cố Ngọc Uyên cho một dàn siêu xe đến đón.

Thể diện đủ đầy, đoàn đón dâu nhà người khác cũng chưa chắc hoành tráng như vậy.

Cố Hương Vi vừa ra ngoài, nhìn thấy Cố Ngọc Uyên, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, tiều tụy tàn tạ, như thể đã chịu bao uất ức trên đời.

Cố Ngọc Uyên xót đến nát lòng, tim như bị nghiền vụn.

“Hương Vi, lên xe nào, đừng sợ, không sao rồi, về nhà rồi, về nhà rồi!”

Nhưng Cố Hương Vi lại lắc đầu, đẩy Cố Ngọc Uyên ra.

“Thất cô… cháu… cháu không còn nhà nữa rồi…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com